Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy thậm chí ngay cả cơm còn không ăn, đã qua nhị phòng.

Đến nhị phòng, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt họ, sự khó chịu trong lòng anh ấy, dường như được chữa trị.

"Chú ba, sao chú lại tới đây? Ăn cơm chưa?" Tô Cần nhìn thấy Tô Thành Tài đi tới, kinh ngạc hỏi.

Tô Thành Tài đang định nói mình ăn rồi, nhưng ngay sau đó, tiếng "ọc ọc" từ bụng, khiến mặt anh ấy lập tức đỏ bừng.

Tiếng bụng đói, đã bán đứng anh ấy.

DTV

Tô Văn Vãn cười, cảm thấy chú ba lúc này thực sự có cảm giác khói lửa nhân gian.

Trước đây, anh ấy luôn mang đến cho cô bé một cảm giác không chân thực, giống như tiên nhân không dính khói lửa nhân gian. Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng dính rồi.

Lục Tư Hoa bị chọc cười bởi phản ứng của anh ấy, nói: "Ở nhà vẫn còn một ít thức ăn, để chị đi lấy cho chú."

Đồ ăn trong nhà còn chưa ăn hết, vốn định để làm bữa sáng ngày mai, nhưng bây giờ Tô Thành Tài tới, đồ ăn cũng không giữ được.

Cũng may, cuộc sống của nhị phòng gia đình họ Tô hiện tại rất tốt, cũng không có khó khăn như vậy.

Lục Tư Hoa đi vào bếp, quyết định kiếm gì đó cho anh ấy ăn.

Tô Văn Vãn leo lên đùi Tô Thành Tài, không cần anh ấy ôm cô bé, đã tự quen thuộc, trở nên thân thiết với anh ấy.

“Chú ba, sau này chú sẽ đối xử tệ với chúng cháu ư?” Cô bé chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt ngây thơ tò mò nhìn anh ấy.

Tô Thành Tài ngẩn ra, trong lòng có chút căng thẳng, trong ánh mắt khi nhìn Vãn Vãn có sự thăm dò và suy ngẫm.

Đương nhiên Tô Vãn Vãn nhìn thấy nét mặt của anh ta, trong phòng cũng không phải chỉ có hai chú cháu, vợ chồng Tô Cần và Tô Kiến Quốc đều ở đây.

Lúc này bọn họ cũng muốn tiếp xúc một chút với Tô Thành Tài, không mang theo bất kỳ sự thăm dò nào, chỉ là kiểu tiếp xúc rất bình thường mà thôi.

Cho dù là Lục Tư Hoa, lúc này cũng buông bỏ thành kiến trong lòng đi, nghiêm túc suy xét xem con người chú ba có đáng để bọn họ qua lại thân thiết hay không.

"Vãn Vãn, tại sao lại nói như vậy?" Tô Thành Tài ngừng động tác ăn cơm, nhẹ giọng hỏi cô bé.

Anh ta cũng không đến mức cho rằng Vãn Vãn có loại tâm cơ như vậy, sẽ chỉ cho rằng Vãn Vãn nghe thấy cách nói này từ một người nào đó.

Anh ta cũng không mong rằng, lúc bản thân thật sự muốn qua lại thân thiết với anh hai sẽ xuất hiện bất ngờ hay biến cố nào đó, cuối cùng lại trở thành công dã tràng.

Tô Vãn Vãn ngẩng đầu nói: "Cháu nghe người khác nói."

Bàn tay cầm đũa của Tô Thành Tài lại nắm thật chặt, quả nhiên là như vậy ư?

"Ai nói những lời này với cháu vậy? Chú ba đối xử với Vãn Vãn có tốt hay không, bản thân Vãn Vãn cảm thấy thế nào?" Anh ta ném ra một loạt câu hỏi liên tiếp.

Tô Cần và Lục Tư Hoa ngồi đối diện nhướng mày, cũng đang nhìn Tô Thành Tài.

Tô Kiến Quốc lại đang tự hỏi vấn đề này ở trong lòng.

Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên cố gắng suy nghĩ, lông mày nhíu chặt lại, dáng vẻ đó lại khiến Tô Thành Tài bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-262.html.]

Anh ta ít khi tiếp xúc với trẻ con, cho dù là khi mấy đứa cháu trai chào đời, anh ta cũng rất ít khi bế. Lúc Kiến Quốc Kiến Hoành ra đời, anh ta còn nhỏ, càng đừng nói Đại Nha Nhị Nha Tam Nha. Khi Kiến Binh chào đời, anh ta đã lớn rồi, nhưng lúc đó anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ, không có sức lực để bế.

Sau đó Kiến Dân sinh ra, địa vị của anh hai và chị dâu ở trong nhà không ngừng giảm xuống, Kiến Dân lại nhát gan, một cục nho nhỏ, vừa gầy lại vừa yếu, khi đó anh ta học cấp hai ở trên thị trấn, càng không có thời gian và công sức đi dỗ dành trẻ con. Anh ta đặt hết tinh thần lên việc học hành, chỉ muốn thi cấp ba rồi lên đại học.

Sau nữa, cuộc vận động bắt đầu, kỳ thi đại học bị hủy bỏ, cơ hội lên đại học cũng đã mất.

Anh ta từng buồn rầu một thời gian, càng không có tâm trạng đi bế trẻ con dỗ cháu trai nữa.

Tảo Tảo và Vãn Vãn chào đời, anh ta tốt nghiệp cấp ba, lại bởi vì chuyện tìm việc làm mà cực kỳ phiền lòng.

Lúc này, tuy công việc không lý tưởng, nhưng ít ra có thể yên tâm một chút. Khi nhìn lại Vãn Vãn thì đột nhiên cảm thấy cô cháu gái này khiến anh ta yêu thương.

Hơn nữa, Vãn Vãn thật sự là một đứa bé đáng yêu, lại là con của anh hai, anh ta sẵn lòng thêm một chút kiên nhẫn cho cô bé.

"Vãn Vãn, nói cho chú ba nghe xem, là ai nói với cháu? Người ta nói gì?" Tô Thành Tài dỗ dành cô bé.

Trẻ con không có tâm cơ, có gì nói nấy, rốt cuộc là ai nói những lời đó ở trước mặt cô bé?

Tô Vãn Vãn hơi phiền não, lại lắc đầu, cũng không trả lời là ai nói. Bĩu môi, ánh mắt có chút tội nghiệp nhìn Tô Thành Tài: "Bọn họ nói, chú ba có tiền đồ, được ông bà nội thích, ba mẹ không sánh được, không phải thật lòng với nhà cháu." Cô bé nói rất chậm, gần như là một câu nói dừng mấy lần.

Nhưng Tô Thành Tài nghe vậy lại nhíu mày, rốt cuộc là ai đang đang đồn linh tinh? Anh ta liếc nhìn hai vợ chồng Tô Cần và Lục Tư Hoa ở đối diện, thấy anh hai chị dâu cũng đang cau mày nhìn anh ta.

Trong lòng anh ta càng cả kinh, đang định giải thích thì đã nghe thấy Vãn Vãn bĩu môi sắp khóc tới nơi: "Cháu không tin, chú ba tốt như vậy, không phải như người kia nói đâu" Nói đến đoạn sau, trong hốc mắt đã đầy nước mắt.

Tô Thành Tài cảm thấy khϊếp sợ, càng bắt đầu cẩn thận hơn. Anh ta dỗ dành Vãn Vãn nói: "Đừng nghe người ta nói lung tung, sao chú ba có thể làm như vậy chứ."

"Bọn họ nói, chú đối xử tốt với nhà cháu là giả, là có mục đích." Tô Vãn Vãn lại nói tiếp.

Tô Thành Tài im lặng không nói gì, nhưng Tô Vãn Vãn có thể cảm nhận được cánh tay đang ôm cô bé hơi siết chặt.

Lời này chạm đến nội tâm của anh ta rồi ư?

Tô Thành Tài nói: "Sao chú ba lại giả dối với cháu chứ? Chú và ba cháu là anh em ruột thịt, chú không tốt với anh ấy thì tốt với ai? Chẳng lẽ chú muốn trở thành người cô đơn hả?"

Lời này của anh ta là nói cho Vãn Vãn nghe, nhưng chính xác hơn là nói cho Tô Cần và Lục Tư Hoa nghe.

Vấn đề mà đến cả Vãn Vãn có thể nghĩ đến, chẳng lẽ anh hai và chị dâu sẽ không nghĩ đến ư?

Lúc này bày tỏ tấm lòng một chút, đối với anh ta chỉ có lợi chứ không có hại.

Trước kia anh ta chỉ nói mà không làm nhiều, có lẽ ngoài miệng anh hai và chị dâu không nói, nhưng chắc hẳn trong lòng chắc cũng sẽ có phàn nàn. Lẽ nào Vãn Vãn nói những lời này là bởi vì cô bé nghe thấy anh hai chị dâu nói chuyện với nhau? Trẻ con không giấu được tâm sự, nên đã nói ra ngay trước mặt anh ta?

Lại nghĩ tiếp, không đúng.

Nếu như thật sự như anh hai chị dâu nói, cho dù Vãn Vãn có ngây thơ đến mấy cũng sẽ không nói như vậy ngay trước mặt ba mẹ mình và anh ta. Hơn nữa nhìn biểu cảm của anh hai chị dâu lúc nãy, hiển nhiên là không biết chuyện, điều này bọn họ không giả vờ được.

Anh hai và chị dâu đều là người thật thà, trong lòng có chuyện, ít nhiều sẽ thể hiện trên mặt. Cũng giống như mấy năm nay, anh ta có thể nhìn ra một cách rõ ràng, chị dâu có thành kiến với anh ta.

Vậy thì là ai nói đây? Không biết tại sao, anh ta lại không kìm lòng nổi mà nghĩ đến Tô Tảo Tảo.

Hai đứa cháu gái này không ưa nhau, có lẽ vào lúc tranh chấp, con bé Tảo Tảo kia đã lỡ lời thốt ra? Tảo Tảo còn biết đẩy người khác, sao có thể không nói lời độc ác được chứ?

Đứa nhỏ Vãn Vãn này thật thà giống như anh hai chị dâu, sẽ không chơi trò tâm cơ, một đứa trẻ như vậy, cho dù có tâm cơ cũng sẽ thể hiện ở trên mặt.

Loading...