Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:26
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thành Tài cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên: "Bí thư Lý, em thật lòng với anh hai của em mà"
"Mong rằng cậu có thể nhớ kỹ lời này, tôi có thể tìm công việc ở trên thị trấn cho cậu"
Trên mặt Tô Thành Tài vui mừng, cảm kích nói: "Bí thư Lý, em... cảm ơn, cảm ơn anh"
"Đừng vội cảm ơn tôi, tôi chỉ nể mặt anh cậu thôi, cậu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh cậu." Cục trưởng Lý nói: "Nhưng cậu phải nhớ lấy, tôi có thể cho cậu cơ hội này thì cũng có thể hủy bỏ cơ hội này Tô Vãn Vãn nhìn thấy rõ ràng, từ sau khi ba nuôi tìm chú ba, biểu cảm trên mặt chú ba có chút vừa đau đớn vừa vui vẻ?
Đây là có chuyện tốt?
Chẳng lẽ ba nuôi muốn giúp chú ba thật? Cô bé cũng không dám chắc.
Quà mà Tô Thành Tài mang tới, cục trưởng Lý cũng không nhận, đều không nhận như nhau, nhưng anh ấy lại nhận quà của Tô Cần.
Đó là hai chuyện khác nhau, giữa Tô Cần và cục trưởng Lý là anh em qua lại với nhau, hai người không có quan hệ lợi ích, chỉ là anh em đơn thuần. Còn Tô Thành Tài lại không phải vậy, anh ta mang theo mục đích mà tới, sao cục trưởng Lý có thể nhận quà của anh ta? Cho dù là những nông sản kia, anh ấy cũng không nhận, Tô Thành Tài mang tới thế nào thì mang về như vậy.
Nhưng Tô Thành Tài cũng không luống cuống, không nhận quà, nhưng thu hoạch của anh ta lại không nhỏ, anh ta rất vui mừng.
Huống hồ trước đi ra, cục trưởng Lý còn gặp riêng anh ta, nói chuyện với anh ta rất lâu.
Ánh mắt khi nhìn Tô Cần cũng càng thêm chân thành, Tô Thành Tài nói: "Anh hai, cảm ơn anh"
Tô Cần cũng đoán được nguyên nhân anh ta nói "Cảm ơn", chỉ lắc đầu: "Không cần cảm ơn anh, tất cả những chuyện hôm nay đều là do chú tranh thủ được."
Tô Thành Tài nói: "Không, anh hai, nếu như không có quan hệ của anh, em vốn không có được cơ hội quen biết bí thư Lý... à không, cục trưởng Lý, càng không có cơ hội quen biết những nhân vật lớn kia, đó là chuyện em không dám nghĩ đến."
Những người bạn học kia của anh ta, những người bạn học ngoài miệng thì khoác lác có nhiều quan hệ kia, có ai có thể so được? Những cậu ấm của các nhà lãnh đạo nhỏ trong xưởng kia đã là những bạn học có quan hệ tốt nhất và có chống lưng nhất mà anh ta quen biết rồi, so với những nhân vật lớn mà anh hai dẫn đi làm quen, vốn không phải cùng một cấp bậc.
Anh ta cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng của mạng quan hệ đối với bản thân.
Mạng quan hệ của anh hai là thật sự là thứ mà dù anh ta có cố gắng cả đời cũng không thể đạt được.
Cho dù anh ta đã biết anh hai có công việc rất tốt.
Anh ta có ghen tị không? Anh ta lẩm bẩm tự hỏi trong lòng.
Không thể phủ nhận, rất ghen tị, ghen tị đến nỗi trong lòng rỉ máu.
Anh hai không tài giỏi bằng anh ta, nhưng lại có may mắn như vậy, hoặc là nói từ sau khi Vãn Vãn sinh ra, bắt đầu từ khi tách hộ, gia đình anh hai đã ngày một tốt hơn, bây giờ còn có công việc tốt như vậy.
Nếu như công việc ở Đội vận chuyển thuộc về anh ta thì sao?
Nhưng rất nhanh, anh ta đã đập tan ý nghĩ này.
Ý nghĩ này, không thể được.
Sẽ mất mạng đấy.
Ở thời điểm mấu chốt này, tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
Anh ta ép ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Lúc trở về trời đã tối, bọn họ được cục trưởng Lý cử xe đưa về, xe chở là xe Van. Trên đường về, Tô Thành Tài vẫn luôn trò chuyện với người tài xế kia, rất nhanh đã thân thiết với nhau, cũng được nghe tài xế nói rất nhiều chuyện mà trước kia anh ta không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-267.html.]
Trong lòng lại càng thêm khát vọng và quyết tâm leo lên cao, anh ta muốn trở nên nổi bật, tuyệt đối không thể uất ức cả đời ở nông thôn được.
Muốn có tiền đồ thì nhất định phải ra khỏi nông thôn, đi đến thành phố lớn, thị trấn chính là trạm đầu tiên của anh ta.
Mấy người Tô Cần vẫn chưa biết trong lòng Tô Thành Tài lại có ý tưởng lớn lao như vậy, cho dù biết cũng sẽ không coi là chuyện to tát, chỉ cho rằng đây là ước mơ của anh ta.
Tô Vãn Vãn lại không giống, bây giờ cô bé vẫn chưa biết ước mơ này của chú ba, cho dù biết thật, cô bé cũng tin chắc chắn chú ba sẽ làm được.
Tuy trong sách không viết chi tiết, cũng chỉ miêu tả sơ qua về người chú ba này, sau này chú ấy sẽ lên rất cao, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ở trong huyện như vậy.
Vừa về đến nhà, Tô Vãn Vãn đã nghe thấy tiếng xích sắt, sau đó một bóng dáng nhào về phía cô bé, suýt nữa đã bổ nhào trúng cô bé.
Vãn Vãn cười nói: "Tia Chớp, em nặng quá!"
Tia Chớp lại tè cái lưỡi lớn ra, không ngừng liếʍ láp ở trên mặt Vãn Vãn, "Ư ử" một tiếng bày tỏ sự phản đối của nó: Lần nào ra ngoài cũng không mang nó theo, lần nào cũng ném nó ở nhà.
Tô Vãn Vãn lại không biết chút buồn bực trong lòng Tia Chớp, cô bé vuốt lông Tia Chớp nói: "Tia Chớp, có nhớ chị không? Đi theo anh Trình Kiêu có ngoan không đó?"
Tia Chớp lại "Ư ử" một tiếng xem như đang trả lời cô bé.
Hôm nay cả nhà bọn họ đều phải lên thị trấn dự tiệc đầy tháng, cũng giống như lần trước, giao Tia Chớp cho Trình Kiêu.
Lần này không xảy ra chuyện như lần trước, tất cả đều rất yên ổn, cũng không khiến cho Vãn Vãn lo lắng nhiều.
Bởi vì dạo này Trình Kiêu đi học, cũng vì cuối cùng không xảy ra những tai nạn như trong sách miêu tả, tính cách của cậu ấy không u ám cố chấp như trong sách, ít nhất khi đối mặt với cô bé, cậu ấy chưa từng thể hiện mặt u ám của mình.
Đây chính là điều mà Vãn Vãn muốn nhìn thấy.
Đã một tháng trôi qua kể từ lần đi tham dự tiệc đầy tháng kia, rất nhanh lại sắp đến cuối năm, sắp đến lúc chia lương thực rồi.
Nơi mà gần đây Vãn Vãn thích đi nhất lại là trường tiểu học trong thôn.
Ghé vào cửa sổ, nghe thầy cô giảng bài cho các học sinh, cô bé ở bên ngoài yên lặng lắng nghe.
Thỉnh thoảng cô bé sẽ đi xem tình hình học tập của Trình Kiêu và hai anh trai, bởi vì trước kia chưa từng biết chữ nên Trình Kiêu học theo trình tự là lớp một. Trước khi Kiến Quốc và Kiến Binh đi học đã từng được Lục Tư Hoa dạy chữ mấy năm, sau khi kiểm tra, hai người cùng nhau nhảy cấp. Để phân chia, Kiến Quốc nhảy tới lớp ba, còn Kiến Binh học lớp hai.
Tuy rằng lớp của bọn họ khác nhau, nhưng lại học cùng một phòng học, cùng một giáo viên dạy.
Cũng là lúc này Vãn Vãn mới biết được, trường tiểu học thôn chỉ có tổng cộng Hhai phòng học, lớp một lớp hai lớp ba chung một phòng học, lớp bốn lớp năm chung phòng học còn lại. Trường tiểu học thôn được xây dựng lại từ miếu Thổ Địa, do số lượng học sinh ít, lại thêm tình hình phòng học nên vốn không có đủ phòng cho bọn họ.
Có đôi khi nghe giáo viên ở trên bục giảng bài cho học sinh ở bên dưới, trong lòng Tô Vãn Vãn cảm thấy hâm mộ.
Cô bé cũng muốn đi học, dù kiếp trước cô bé đã học xong toàn bộ trương trình học của nghiên cứu sinh, nhưng cô bé chưa từng được đi học một ngày nào, cô bé khát vọng cảm giác ở chung với các bạn học.
DTV
Cảm giác đó chắc hẳn là cảm giác tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Người có chung ý nghĩ với cô bé có lẽ là Tô Vũ Đình ở bên nhà nội. Nếu không phải do hạn chế tuổi tác, chắc là bây giờ con bé cũng muốn đi học nhỉ?
Vãn Vãn ở trong trường một lúc, mỗi ngày đến trường học dạo chơi như vậy, sau đó lại về nhà, có đôi khi sẽ chờ đến lúc các học sinh tan học, các anh trai sẽ bế cô bé về.
Vãn Vãn đến trường học nhiều, đương nhiên cũng khiến các thầy cô chú ý, trong đó có hiệu trưởng trường tiểu học thôn là Tô Thành Tài.
Anh ta thấy dường như cô cháu gái này rất thích đi học, trong lòng có một ý nghĩ, có nên đưa cô bé vào trường học không?