Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:29
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tạm thời không hỏi Văn Vãn, cũng không hỏi Tô Cần và Lục Tư Hoa, dù sao Vãn Vãn cũng còn quá nhỏ, cho dù thật sự muốn đi học cũng phải đợi lớn lên mới nói sau.
Bởi vì quan hệ với nhà Tô Cần đã dịu đi, bây giờ Tô Thành Tài rất thích chạy đến nhà Tô Cần, có lúc đã muộn còn ăn cơm ở đây luôn.
Tất nhiên là bên nhà nội cũng biết chuyện, ông nội Tô rất hài lòng vì anh em thằng hai và thằng ba thân thiết với nhau, bà nội Tô cũng hài lòng, bởi vì thằng ba đến chỗ thằng hai ăn cơm, trong nhà sẽ bớt đi một phần cơm.
Hôm nay, Tô Thành Tài bế Vãn Vãn cùng mấy đứa Kiến Quốc đi về phía nhà anh hai, từ xa xa đã nhìn thấy một đám người túm tụm ở trước cửa nhà anh hai.
Nghe thấy trong đám người truyền tới một tiếng gào khóc bén nhọn: "Thằng hai, cái đồ không có lương tâm! Bản thân có công việc, tại sao không tìm cho anh em của mày? Công việc tốt như vậy, mày làm có yên tâm được không?"
Trong lòng Tô Thành Tài cả kinh, mặt lập tức tối lại.
Tô Vãn Vãn nghe thấy giọng nói này là biết ngay ai tới. Chuyện mà chi thứ hai vẫn luôn lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra, chuyện công việc của ba bị bên nhà nội biết rồi ư?
Xem ra là bà nội tới cửa làm ầm ĩ đây mà.
Cô bé lại nhìn sang mặt của Tô Thành Tài thì thấy sắc mặt của anh ta u ám, rất khó coi.
Tô Vãn Vãn nhanh mắt phát hiện có người của nhà bác cả đứng ở đằng sau, trong lòng Lưu Chiêu Đệ còn ôm cả Tô Vũ Đình.
Cô bé thầm nghĩ trong lòng: Chuyện công việc của ba vẫn luôn giấu diếm rất kín kẽ, rốt cuộc là ai lỡ miệng nói ra? Chắc chắn chú ba sẽ không ngốc như vậy, ở thời điểm mấu chốt này, nếu chú ấy làm thế, đó mới là đẩy nhà bọn họ ra xa hơn.
Vậy là do Tô Vũ Đình làm?
Tô Vũ Đình đã sống lại từ lâu, tuy trong sách không viết Tô Cần đã từng có công việc, nhưng ngẫm lại cũng biết, nếu như bây giờ ông ngoại và dượng cũng có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, vậy tại sao tình tiết trong sách gốc lại không thể không có?
Đó chính là cuối cùng công việc trở thành lợi ích cho nhà ai, suy nghĩ là biết ngay, chắc chắn là chú ba được rồi.
Cô bé liếc nhìn Tô Thành Tài, đây mới thật sự là người chiến thắng cuộc đời chứ.
Cô bé cũng muốn xem cuối cùng chú ba sẽ làm thế nào? Là giống như trước kia, nói vài lời khuyên giải không đau không ngứa, hay là có thể dùng thái độ kiên quyết đứng về phía nhà cô bé?
Không chỉ có Tô Vãn Vãn đang nhìn Tô Thành Tài, mà ngay cả Tô Kiến Quốc cũng đang nhìn anh ta.
Không ai biết Tô Thành Tài đang suy nghĩ gì, khuôn mặt của anh ta cực kỳ khó coi.
Lúc này, Tô Thành Tài đã hành động, anh ta đưa Văn Vãn ở trong lòng cho Kiến Quốc, đẩy đám người ra đi tới phía trước.
Tô Kiến Quốc ngẩn ra, cũng vội vàng đi theo.
Bà nội Tô đang làm ầm ĩ, bà ta ngồi xuống đất, bắt đầu khóc lóc ầm lên.
Bà ta không ngờ rằng thằng hai lại có được công việc tốt như vậy, nếu không có thằng cả nói với bà ta là gặp được thằng hai ở Đội vận chuyển, bà ta vẫn chưa biết chuyện này.
Công việc tốt như vậy, có mong cũng chẳng có được, chẳng lẽ nó không biết là thằng ba đang tìm việc làm mà vẫn chưa tìm được hay sao?
Không biết là toàn bộ hy vọng của nhà bọn họ đều đặt ở trên người thằng ba hay sao?
"Thằng hai, lương tâm của mày không đau ư? Tìm được công việc tốt như vậy mà không nói một tiếng, mày đi làm có yên tâm không? Mày không biết là em trai của mày vẫn chưa có việc làm, còn cả anh của mày nữa?"
Tô Thành Tài vừa đi vào đã nghe thấy mẹ nói như vậy, trong lòng anh ta cả kinh, biết là sắp hỏng chuyện rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-268.html.]
Quả nhiên, anh ta nghe thấy anh hai đứng ở đó tức đến bật cười: "Ý của mẹ là, muốn con tặng công việc khó khăn lắm mới có được này cho anh cả? Hay là cho chú ba?"
Hai chân của Tô Thành Tài như đóng đinh trên mặt đất, có một loại cảm giác muốn lùi về sau, trong lòng quát to một tiếng "Không hay rồi".
Anh ta đã thật sự lùi về sau, nhưng Tô Cần đã phát hiện ra anh ta, gọi anh ta lại: "Chú ba, chú cũng nghĩ như vậy? Tặng công việc của anh cho chú, được không?"
DTV
Tô Thành Tài cưỡng ép mình ngẩng đầu lên, đón nhận khuôn mặt như cười như không kia của anh hai, anh ta nhắm mắt nói: "Anh hai, em không muốn"
Trong lòng đã hận c.h.ế.t mẹ già, ở thời điểm mấu chốt như vậy, gây ra những chuyện không đâu này làm gì? Rốt cuộc là ai đưa ra những cách làm này cho bà? Để bà tới đây gây chuyện?
Lúc này Tô Thành Tài đã tiến lên, đỡ bà nội Tô đang ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm dậy.
"Mẹ, ai bảo mẹ tới đây làm ầm ĩ vậy?" Trong giọng nói của anh ta có sự tức giận.
Bà nội Tô vừa thấy con trai út tới thì vội vàng kéo anh ta lại: "Thành Tài à, anh hai của con có một công việc, đi làm ở Đội vận chuyển, anh cả của con thấy nó đi làm đấy, đi tìm nó, nó còn kêu bảo vệ không cho anh cả con đi vào. Công việc tốt như vậy nên nhường cho con mới phải."
Chuyện này là do nhà anh cả gây ra? Tầm mắt của Tô Thành Tài nhìn về phía nhà anh cả đứng ở sau lưng bà nội Tô, thấy ánh mắt của nhà anh cả có chút lấp lóe.
"Mẹ, anh hai đang làm rất tốt, dựa vào đâu mà nhường cho con?" Anh ta có chút nổi nóng, có một đám đồng đội heo bên nhà nội cản trở, thật sự là đủ lắm rồi.
Anh ta cũng có một loại xúc động muốn ở riêng, không muốn ở chung một chỗ với nhà anh cả nữa.
Bà nội Tô không hiểu suy nghĩ trong lòng con trai, không muốn theo anh ta trở về, bà ta nói: "Thằng ba, con bị ngốc hả? Công việc của thằng hai tốt như vậy, ở Đội vận chuyển đấy, nghe anh cả con nói, hình như còn là vị trí mà lãnh đạo rất coi trọng, nhường cho con thì tốt biết mấy? Con có tri thức, nếu như nhận công việc này, chắc chắn có thể làm xuất sắc hơn nó. Thằng hai thì biết cái gì? Không được học hành nên hồn, nó làm chẳng phải là phí không hay sao?"
Tô Thành Tài lại không nói hai lời, ôm lấy mẹ đi ra bên ngoài đám người.
Mẹ không đi cũng không phải đi, về nhà anh ta mới nói rõ ràng chuyện này với bà, nói lý lẽ cho bà thông suốt.
Tô Vũ Đình vùi ở trong n.g.ự.c Lưu Chiêu Đệ, nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng cảm thấy thú vị, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên.
Từ bao giờ chú ba lại tốt với nhà chú hai như vậy?
Cô bé thúc đẩy như vậy mà vẫn không khiến nhà chú hai mất công việc? Công việc kia, chẳng phải cuối cùng nên bị chú ba cướp về tay hay sao? Cuối cùng nhà chú hai và chú ba có khoảng cách?
Hình như có chỗ nào đó sai sai.
Cố gắng nghĩ lại, ở kiếp thứ nhất có những tình huống như vậy không? Hình như không có.
Kiếp thứ hai càng không cần phải nói, công việc nhường cho chú ba, quan hệ của chú ba với nhà chú hai cũng không được tốt cho lắm.
Cô bé suy nghĩ, cũng cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô bé chăm chú, trong lòng cô bé giật nảy, đón lấy ánh mắt kia rồi nhìn sang, không ngờ là Tô Vãn Vãn.
Lúc này, Tô Vãn Vãn đang vùi ở trong n.g.ự.c Tô Kiến Quốc, đang nhìn sang phía Tô Vũ Đình.
Tô Vãn Vãn cười lạnh trong lòng, quả nhiên là Tô Vũ Đình giở trò?
Cô bé đã nói mà, công việc của ba được giữ bí mật tốt như vậy, tại sao lại để cho bà nội biết được? Chú ba biết ba đang làm việc ở Đội vận chuyển, cũng không có phản ứng lớn gì, lúc ấy cô bé đã biết chú ba không nhằm vào công việc của ba. Khi đó còn nghĩa, chỉ cần chú ba không có ý nghĩ như vậy, chắc hẳn bên phía bà nội sẽ không có vấn đề gì.
Không ngờ rằng, Tô Vũ Đình lại thò một tay vào, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Khiến cả nhà ầm ĩ gà chó không yên, cô ta sẽ vui vẻ ư?