Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:33
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà nội Tô cứ thứ xông vào cổng nhà Tô Cần, nếu không có Tia Chớp canh giữ ở cổng, có lẽ đã vọt vào trong nhà rồi.
Lục Tư Hoa nấu thức ăn trở về, cả một bàn đầy các món ăn, cả nhà ăn rất hài lòng.
Thật ra bây giờ cuộc sống của nhà Tô Cần đã được cải thiện rất nhiều, tuy không phải mỗi ngày đều có món ăn mặn nhưng gần như mỗi tuần cũng có thể ăn một bữa.
Điều này ở thôn Hạ Hà mà nói, cuộc sống đã thật sự rất tốt rồi, cho dù không phải nhất nhì nhưng cũng thuộc kiểu gia đình giàu có.
Mặc dù bây giờ Tô Cần chỉ là nhân viên tạm thời, tiền lương chỉ có ba mươi sáu tệ, nhưng công việc ở Đội vận chuyển rất béo bở, thỉnh thoảng có thể kiếm chút thu nhập thêm, còn cả tiền thưởng, cuộc sống thật sự rất tốt.
Mỗi tháng có thể kiếm được khoảng năm sáu mươi tệ.
Lẽ ra bọn họ còn đang tính toán xây lại nhà, xây một ngôi nhà đất lợp ngói.
Bây giờ bà nội Tô làm ầm ĩ như vậy, Tô Cần không còn ý muốn xây nhà nữa, còn không muốn ở lại thôn Hạ Hà.
"Nói cho cả nhà một tin tức tốt, hôm nay lãnh đạo nói với ba, ba đã được chuyển thành nhân viên chính thức rồi." Lúc đang ăn cơm, Tô Cần tuyên bố tin tức này: "Được xếp vào đội vận chuyển số hai, được đội trưởng tự mình dẫn dắt"
Đội vận chuyển, đơn vị cấp huyện, tổng cộng có năm tiểu đội, hai người đại đội trưởng và bí thư mỗi người dẫn dắt một đội, còn lại do các lãnh đạo khác dẫn dắt.
Đội vận chuyển trông thì có vẻ có không ít nhân viên, nhưng nhân viên chính thức cũng không nhiều, mỗi tiểu đội có khoảng hai đến năm suất không giống nhau, những người còn lại đều là nhân viên tạm thời. Ban đầu Tô Cần ở tiểu đội bốn, đó là tiểu đội mới thành lập, chỉ hơi sớm hơn tiểu đội năm một chút.
Lần này có được suất làm nhân viên chính thức, thật sự phải cảm ơn cục trưởng Lý.
Lần tiệc đầy tháng kia, mọi người biết được quan hệ của anh ấy và cục trưởng Lý, cũng không cần có người để trống vị trí đã cho Tô Cần biên chế này.
Lần này anh ấy có được biên chế này, một là nhờ quan hệ của cục trưởng Lý, hai đương nhiên là có liên quan đến năng lực nổi trội của Tô Cần.
Con người anh ấy trung thực lại giỏi giang, lãnh đạo rất hài lòng về anh ấy.
"Chẳng phải nói là phải chờ người khác xuất ngũ, có vị trí nhân viên chính thức trống ra mới có thể đẩy anh vào hay sao?" Lục Tư Hoa cũng rất vui mừng, nhưng vẫn có thắc mắc.
Tô Cần nói: "Anh cũng không rõ, lãnh đạo trực tiếp tìm anh, muốn cho anh biên chế chính thức. Cơ hội tốt như vậy, sao anh có thể từ chối. Anh đoán là có lẽ có liên quan đến anh Lý.
Lục Tư Hoa nghĩ ngợi, cũng cảm thấy chỉ có khả năng này, dù sao cục trưởng Lý cũng ở Cục Lao động, ít nhiều vẫn có chút liên quan đến lĩnh vực này.
Mặc kệ như thế nào, Tô Cần được thăng chức, đây chính là chuyện rất tốt.
"Tư Hoa, anh muốn uống một chút, ăn mừng một trận" Tô Cần hỏi ý kiến của Lục Tư Hoa.
Lục Tư Hoa suy nghĩ rồi đồng ý. Ngày bình thường cô ấy sẽ không cho phép anh ấy uống nhiều rượu, anh ấy ở Đội vận chuyển, càng không thể uống nhiều rượu. Say rượu dễ hỏng việc, nhưng những lúc không có chuyện gì làm Tô Cần lại thích uống một hai ngụm.
Hôm nay có chuyện vui như vậy, nên bèn cho phép anh ấy uống mấy ngụm, cơ hội như vậy cũng khó có được.
Ngay cả Tô Kiến Quốc cũng muốn nếm thử hai ngụm. Tô Cần lại không cảm thấy trẻ con không được uống rượu, Kiến Quốc đã mười bốn tuổi, uống rượu cũng không sao.
Nhưng hành động của anh ấy lại bị Lục Tư Hoa ngăn cản, cô ấy dùng gõ vào chai rượu mà anh ấy đưa sang, giận tái mặt: "Anh có còn làm ba nữa hay không? Kiến Quốc mới bao lớn? Anh để thằng bé uống rượu?"
"Đàn ông con trai.." Giọng nói ngày càng nhỏ dần, cuối cùng bị nhấn chìm trong cái nhìn chằm chằm của Luc Tư Hoa.
Cuối cùng ngụm rượu đầu tiên của Tô Kiến Quốc vẫn c.h.ế.t yểu trong sự ngăn cản của Lục Tư Hoa.
DTV
Tô Vãn Vãn rất tán thành suy nghĩ của mẹ, anh cả mới mười bốn tuổi, nhỏ như vậy đã uống rượu, quả thật không thích hợp.
"Tư Hoa, anh quyết định tạm thời không xây lại nhà này nữa, gian nhà tranh này cũng đủ cho chúng ta ở rồi. Để dành tiền lại, muốn đến thị trấn mua nhà, sau này cả chúng ta sẽ chuyển đến đó."
Lục Tư Hoa nói: "Nhà ở đây vẫn phải xây, đây là gốc rễ để sau này chúng ta dưỡng lão"
"Em cũng đã nói là gốc rễ dưỡng lão, vậy thì chờ sau này chúng ta về già rồi quay lại xây." Tuy Tô Cần có tình cảm rất sâu nặng với thôn này, nhưng lại bị người bên nhà nội giày vò quá nhiều, anh ấy đã chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-270.html.]
"Đội vận chuyển của các anh không được phân nhà ở hả?" Lục Tư Hoa lại hỏi.
"Có, nhưng bây giờ vẫn chưa có, phải chờ rất lâu, trước hết chúng ta cứ tích lũy tiền đi, có điều kiện sẽ mua một căn"
Tô Vãn Vãn nghe vậy, trong lòng rất háo hức, thật sự muốn chuyển đi ư?
Có điều vào lúc này, mua nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng, thuê phòng còn khó.
Cũng không biết bao giờ mới được phân nhà, dự định của ba là đúng, trước hết cứ tích lũy tiền, nếu có nhà thì mua lại, không có thì chờ trước đã. Cũng không thể chờ phân nhà mãi được, lỡ như không có nhà để phân thì sao?
Nhà ở đâu cũng eo hẹp.
Nhưng ba mẹ có quyết tâm và ý nghĩ như vậy cũng đã khiến Tô Vãn Vãn nóng lòng hừng hực.
Cô bé khát vọng đến trong huyện.
Nhưng lúc nghĩ tới Trình Kiêu lại có chút không nỡ.
Nếu như cô bé đi, liệu Trình Kiêu có buồn không?
Cậu ấy chẳng có mấy người bạn, cho dù bây giờ đi học và có bạn học cũng không có nhiều bạn cho lắm.
Đang nghĩ đến Trình Kiệu, sáng sớm hôm sau, Trình Kiêu đã đến tìm cô bé.
Cậu ấy hỏi cô bé: "Vãn Vãn, em không sao chứ?" Lại nói: "Anh nghe nói bà nội em đến gây phiền phức cho nhà em." Cậu ấy chỉ hận lúc đó cậu ấy không có mặt.
Bởi vì phải nộp một chút bài tập, cậu ấy chậm mười mấy phút, lúc cậu ấy trở lại có nghe nói bà nội Tô đi tìm nhà Vãn Vãn gây phiền phức. Nhưng khi cậu ấy đến thì đã giải tán.
Cậu ấy không biết Vãn Vãn có bị tổn thương hay không, nếu như lúc đó cậu ấy không chậm mười mấy phút vì nộp bài tập kia, phải chăng đã có thể che chở cho cô bé vào lúc cô bé cần?
Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, chắc là đã bị dọa sợ.
"Em không sao, lần này bà nội em chưa làm ầm ĩ được bao lâu đã bị ba em dọa cho chạy, bị chú ba của em ôm đi rồi"
Nhắc tới cũng lạ, sau khi bà nội Tô gây chuyện, bọn họ cho rằng bà ta sẽ còn tới làm ầm ĩ, nhưng lâu như vậy cũng không thấy bà ta làm ầm ĩ tới cửa lần nào nữa.
Đây là bị người ta giam lại?
Là ông nội Tô, hay là chú ba?
Có lẽ là cả hai.
"Anh hỏi thăm được, sau khi bà nội em trở về thì được chú ba của em khuyên giải" Sáng sớm Trình Kiêu tới đây chính là vì muốn nói tin tức này cho cô bé biết.
Còn chuyện cậu ấy làm thế nào biết được tin này, đương nhiên là cậu ấy có đường riêng.
"Thật sự là chú ba?" Tô Vãn Vãn sờ cằm suy nghĩ.
Chú ba làm như vậy là muốn lấy lòng nhà cô bé đây mà.
"Anh cũng không nghe ngóng được nhiều, chỉ nghe được những chuyện này, có lẽ không lâu nữa, mấy anh em Kiến Quốc cũng sẽ biết tình hình cụ thể."
Tô Vãn Vãn gật đầu, muốn biết tình hình cụ thể, thật ra cũng không khí, có thể hỏi thăm từ chỗ anh họ Kiến Hoành. Có lẽ bây giờ anh cả anh hai đang nghe ngóng cũng nên.
Trình Kiêu nói với cô bé chưa được mấy câu đã ôm sách đi học.
Bây giờ cậu ấy đã không thể tùy ý đi chơi, là học sinh, cậu ấy có bài tập, còn có nhiều bài cần phải học nữa. Cậu ấy muốn học tập thật tốt, biết nhiều chữ, làm người có học vấn.
Mẹ nói, người thật sự có học vấn sẽ có tác dụng rất lớn.