Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:35
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng phải có tác dụng rất lớn đó sao? Nhìn chú ba của Vãn Vãn mà xem, tốt nghiệp cấp ba đã trở thành hiệu trưởng của trường tiểu học trong thôn.

Nhìn Trình Kiêu đeo cặp sách rời đi, Tô Vãn Vãn ra sức siết chặt nắm đấm.

Không đợi bao lâu, ngay buổi tối hôm đó, Tô Kiến Quốc đã mang toàn bộ chân tướng về, là nghe được từ chỗ Kiến Hoành.

Sau khi bà nội Tô bị Tô Thành Tài ôm trở về, đúng là bà nội đã làm ầm ĩ đến mức không thể can ngăn.

"Nghe nói, lần đầu tiên bà nội mắng chú ba, đây là chuyện chưa từng có bao giờ. Bà nội như bị điên ấy, bắt được ai thì cắn người đó" Tô Kiến Quốc có chút sut sit.

Ngay cả chú ba cũng bị mắng, vậy thì ba càng không cần nói. Lần này có thể dẹp yên mọi chuyện sớm như vậy, xem ra đúng là chú ba đã có tác dụng. Đương nhiên cũng khá liên quan đến việc ba nổi giận muốn cắt đứt quan hệ với bà nội.

"Lại còn mắng cả chú ba của con, bà nội đây là.." Lục Tư Hoa trợn mắt há hốc mồm, thật sự là khó mà tin nổi.

"Đây cũng là điểm mà bọn con nghĩ mãi không ra, Kiến Hoành nói anh ấy cũng không biết tại sao bà nội lại như vậy, như thể bị ai đó mê hoặc vậy. Nhưng rốt cuộc là ai có thể mê hoặc được bà nội chứ, thật kỳ lạ." Tô Kiến Quốc nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân: "Trong lòng bà nội, chú ba là người được cưng chiều nhất cơ mà, ngay cả chú ba cũng không có tác dụng, cái người mê hoặc bà nội đúng là quá ghê gớm"

Tô Vãn Vãn lại nghĩ đến một người, đó chính là Tô Vũ Đình.

Nếu nói bà nội Tô đối xử tốt với ai nhất? Ngoài chú ba ra thì chính là Tô Vũ Đình. Trong mắt bà nội, Tô Vũ Đình là phúc tinh, là người có thể mang đến hạnh phúc và hy vọng cho bà ta.

Tô Vũ Đình chỉ cần nói một hai câu là có thể xóa bỏ ý nghĩ của bà nội Tô. Đồng thời, chỉ cần Tô Vũ Đình nói mấy câu, bà nội có thể hoàn toàn đi chấp hành theo.

Nếu nói bà nội thông minh, thật ra bà ta lại rất ngu. Con trai ruột của mình mà cũng có thể đay nghiến, chỉ vì những nguyên nhân vô căn cứ kia.

Không ai hiểu được suy nghĩ của bà ta, cũng không biết bà ta làm như vậy có ích lợi gì.

"Vậy ông nội cứ để mặc cho bà nội làm ầm ĩ như vậy ạ?" Tô Vãn Vãn hỏi.

Tô Kiến Quốc nói: "Ông nội cũng nổi giận, nhưng không biết tại sao lần này lại ầm ĩ đến cùng, cuối cùng cãi nhau đến mức chú ba cũng muốn ở riêng, nói muốn dọn ra ngoài, lúc này bà nội mới thôi ầm ĩ."

Thở hổn hển một hơi, cậu bé lại nói: "Kiến Hoành nói, lần này chú ba thật sự rất đau lòng, đây là lần đầu tiên bà nội đối xử với chú ấy như vậy."

"Ba mẹ, anh, mọi người có từng nghĩ rằng, cái người mê hoặc kia, là Tô Tảo Tảo hay không?" Tô Vãn Vãn bày tỏ suy nghĩ của mình, nói rất chậm, nhưng mọi người đều nghe rõ từng câu từng chữ.

DTV

"Con bé?" Tô Cần nói: "Tảo Tảo mới bao lớn, con bé mê hoặc được không?"

Tô Kiến Quốc suy nghĩ: "Có loại khả năng này. Ở bên nhà nội, ngoài chú ba ra thì bà nội thương con bé nhất, con bé nói một câu, có thể bằng người khác nói mười câu trăm câu"

Chỉ có điều, Tô Tảo Tảo có trí thông minh như vậy để khuyên bà nội ư? Dù sao con bé cũng còn nhỏ, chỉ là một đứa bé hai ba tuổi, có trí khôn như vậy không?

Chuyện này khiến người ta nghi ngờ sâu sắc.

Chuyện này, cuối cùng vẫn không có lời giải, không ai biết là ai đã mê hoặc bà nội Tô, chỉ có người trong cuộc tự biết.

Ngày hôm đó, Tô Thành Tài đã từng đến tìm nhà Tô Cần, bày tỏ với Tô Cần dự định tách hộ của mình.

Việc này, Kiến Quốc đã từng nghe nói từ chỗ Kiến Hoành, lần này nghe thấy Tô Thành Tài chính miệng thừa nhận, chuyện này cũng đã có được đáp án xác thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-271.html.]

Hóa ra, Tô Thành Tài thật sự muốn tách hộ.

"Em chỉ có một người ăn uống, một người ăn no, cả nhà không đói. Em đã dự định chuyển đến trường học, cho dù không chuyển hẳn qua đó thì cũng làm bếp riêng trong nhà, có thể ăn cơm bất cứ lúc nào." Trông cả người Tô Thành Tài có vẻ rất mệt mỏi.

Có thể tưởng tượng ra được, anh ta rất phiền muộn vì chuyện của bà nội.

"Anh hai, anh không cần lo lắng, mẹ sẽ không đến làm ầm ĩ nữa, em đã nói cho mẹ thông suốt rồi." Nói xong những lời này, Tô Thành Tài bèn muốn trở về.

Tô Cần gọi lại anh ta từ phía sau: "Ăn cơm xong rồi hãy đi, cũng không vội chút thời gian này.

Từ sau lần đó, quả nhiên giống như Tô Thành Tài nói, cuối cùng bà nội Tô không đến gây chuyện lần nào nữa.

Sau đó mấy anh em Tô Vãn Vãn cũng nghe nói, là do bà nội Tô bị ốm, ốm rất nghiêm trọng.

Cũng không biết nguyên nhân gì mà bị ốm.

Đã từng đi khám ở phòng khám của thôn, không tìm được nguyên nhân bị ốm, sau lại chuyển đi bệnh viện huyện.

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên, sức khỏe của bà nội vẫn luôn rất tốt, tại sao lại bị ốm dễ dàng như vậy? Lại còn không tìm được nguyên nhân ốm?

Nhà Tô Cần cũng nhanh chóng quên đi chuyện này, bởi vì Tô Cần đã từng đi thăm bà nội Tô, nhưng bị chửi một trận mang về, sau đó không đi qua nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nửa cuối năm 1971, Tô Vãn Vãn đã gần bốn tuổi.

Vãn Vãn bốn tuổi thích dẫn theo Tia Chớp chạy khắp nơi, có điều đáng nhắc tới đó là, Báo Săn nhà Trình Kiêu đã khỏe lại, bỗng có một ngày trở nên tốt hơn, lại có thể nhảy nhót tưng bừng. Tình huống này khiến cho Trình Kiêu mừng đến phát rồ, ngày đó cậu ấy ôm Báo Săn thật chặt, nước mắt không ngừng chảy ra.

Tô Vãn Vãn cũng vui mừng, Báo Săn khỏe lại, khúc mắc của Trình Kiêu đã có thể bỏ một nửa, quan hệ của cậu ấy và Báo Săn sâu nặng đến cỡ nào, cô bé hiểu rõ nhất. Rất nhiều người đều nguyên cậu ấy nuôi một con ch.ó khác, cậu ấy vẫn luôn không đồng ý, vẫn luôn bảo vệ Báo Săn.

Thỉnh thoảng cũng sẽ lên núi, bình thường là vào lúc trường học cho nghỉ, đương nhiên là dẫn Tia Chớp đi theo. Mấy năm nay dưới sự huấn luyện của Trình Kiêu, Tia Chớp đã trở nên xuất sắc hơn cả Báo Săn.

Có thịt rừng là có thể thường xuyên ăn thức ăn mặn.

Hai năm nay, thôn Hạ Hà xảy ra không ít chuyện.

Chuyện thứ nhất, bà nội Tô trúng gió. Bệnh của bà ta đột nhiên tới, tới vừa dữ dội vừa đột ngột. Tuy rằng sau đó dưới sự chữa trị của bệnh viện huyện, bệnh đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nửa người luôn không được linh hoạt cho lắm, tinh thần cũng không tốt như hai năm trước.

Nhưng bà ta vẫn thích mắng chửi người, dù cơ thể không linh hoạt, vẫn có thể nghe thấy cái sự cay nghiệt khi mắng chửi người của bà ta.

Tô Thành Tài vẫn chia bếp với nhà Tô Đại Lực, anh ta tự xây bếp lò để dùng, cuộc sống trôi qua vẫn rất tốt.

Anh ta đã không còn làm hiệu trưởng ở trường tiểu học thôn, bây giờ anh ta làm công nhân ở nhà máy đúc trong huyện. Tuy rằng là công nhân tạm thời, nhưng tiền lương cao hơn ở trường tiểu học thông một tháng cũng có ba mươi sáu đồng tiền lương, ở thời điểm đó thì đây cũng được xem là mức lương khá cao đối với công nhân tạm thời rồi.

Công việc ở trường tiểu học thôn là công việc chấm công để được phân chia, quanh năm suốt tháng sẽ được phân chia chút lương thực.

Hộ khẩu của anh ta vẫn còn ở thôn Hạ Hà, giống như nhà Tô Cần, vẫn chưa dời hộ khẩu ra ngoài, dời hộ khẩu cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ngay cả Tô Cần đã làm chính thức ở Đội vận chuyển mà vẫn không chuyển được hộ khẩu, huống hồ là Tô Thành Tài, dù sao anh ta cũng chỉ là công nhân tạm thời. Muốn chuyển chính thức cũng không phải dễ dàng, có được công việc tạm thời này cũng phải nhờ rất nhiều quan hệ mới làm được.

Loading...