Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:37
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì cuối cùng Tô Thành Tài cũng tìm được công việc ở trong huyện, khiến cho bà nội Tô đắc ý một thời gian, gặp ai cũng khen con trai út thông minh. Tuy cơ thể bà ta không linh hoạt nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đi ra ngoài, chống cây gậy kia của bà ta đi khắp nơi tìm người nói chuyện.
Sau đó, mọi người đều rất chán ghét bà ta, bà ta vẫn chưa biết.
Dưới lời kêu gọi của cấp trên, công xã Khải Minh sẽ phải đào đập chứa nước ở gần thôn Hạ Hà và thôn Thủy Vụ.
Thật ra công xã Khải Minh có một cái đập chứa nước nhân tạo, được đào từ lúc ba năm hạn hán tự nhiên kia, đập chứa nước đó không lớn, khá là nhỏ.
Lần này cần phải đào đập chứa nước lớn, nối liền mấy thôn, sẽ trở thành đập chứa nước lớn nhất của công xã Khải Minh.
Muốn đào đập chứa nước, tất nhiên cần phải tuyển công nhân, tiền công không nhiều, nhưng vào lúc nông nhàn, người dân ở các thôn xung quanh đều sẽ tới đào.
Tô Đại Lực cũng ở trong đó.
Kiếm tiền, ai mà không biết đi chứ?
Hôm nay, trời mưa rất to, một chỗ đang đào của đập chứa nước đột nhiên xảy ra sạt lở đất, nghe nói có mấy người dân bị thương.
Tô Vãn Vãn sắp bốn tuổi nên hoạt bát hơn trước kia nhiều, biết chạy biết nhảy, thích đi chơi khắp nơi.
Cô bé dẫn theo Tia Chớp đi dạo chơi khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ đi loanh quanh ở bên trường học, phần lớn thời gian, cô bé sẽ đi chơi khắp thôn.
Tia Chớp cũng thích chạy khắp nơi, nhưng mỗi lần theo Vãn Vãn ra ngoài, nó sẽ không chạy cách Văn Vãn một ngàn mét trở lên. Nó sẽ trông nom Vãn Vãn, đề phòng Vãn Vãn bị người ta bắt nạt.
Có đôi khi trong thôn sẽ có một số đứa nhóc rất xấu xa bắt nạt Vãn Vãn. Mà những đứa trẻ bắt nạt Vãn Vãn kia, rất nhiều người đều có quan hệ rất tốt với Tô Vũ Đình.
Không cần phải nghi ngờ, bây giờ Tô Vũ Đình cũng sắp bốn tuổi, nhưng biết làm ầm ĩ hơn Vãn Vãn nhiều.
Hơn nữa, Tô Vũ Đình rất biết cách dạy dỗ trẻ con, vừa xinh đẹp lại dẻo miệng. Ở trong thôn, cô ta nghiễm nhiên trở thành công chúa nhỏ của rất nhiều thằng nhóc, rất nhiều đứa trẻ đều thích nghe lời cô ta.
Tô Vãn Vãn lại không thích ở cùng với Tô Vũ Đình, kể từ hai năm trước sau khi Tô Vũ Đình mê hoặc bà nội Tô đến nhà cô bé náo loạn, đã rất lâu rồi cô bé không gặp Tô Vũ Đình.
Không muốn đυ.ng chạm đến nhân vật nữ chính này, chỉ cần Tô Vũ Đình không chọc vào cô bé, Tô Văn Vãn cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.
Sau khi bà nội Tô bị trúng gió, tuy bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều nhưng cơ thể cũng không còn khỏe mạnh để chạy khắp nơi như trước đây, phần lớn thời gian vẫn sẽ ở trong nhà.
Cũng không có tinh thần và sức lực đến nhà Tô Cần gây chuyện, bây giờ ba Tô cũng rất không ưa bà mẹ ruột này. Trừ những lúc đi đưa tiền dưỡng lão sẽ đến nhà nội một chuyến, thời gian còn lại đều không muốn đi đến bên nhà nội.
Người trong thôn cũng không nói xấu anh ấy, dù sao cũng là do bà nội Tô tự mình gây nên, làm hết chuyện này đến chuyện khác ép gia đình đứa con thứ hai đến bước đường này.
Bắt đứa con trai thứ hai đã tìm được việc làm nhường công việc lại cho một đứa con khác, chưa nghe thấy cách nói này bao giờ, xưa nay cũng chưa từng gặp ba mẹ nào như vậy. Thế nên dù Tô Cần có không làm tròn chữ hiếu đến mấy, cũng không có ai nói anh ấy một câu nào.
Lại thêm trước kia bà nội Tô từng vứt bỏ Vãn Vãn, Tô Vũ Đình lại từng đẩy Vãn Vãn, tính gộp cả những chuyện này, cho dù có người nói Tô Cần bất hiếu cũng sẽ bị những người khác phản bác lại.
Nhưng ít nhất Tô Cần vẫn chưa cắt mất tiền dưỡng lão của bà nội Tô, thỉnh thoảng trong nhà có đồ ăn cũng sẽ đưa một ít qua đó. Chỉ với những điểm này, tất cả mọi người trong thôn đều chịu phục, ai không phục thì cũng thử tình huống như vậy xem? Xem ai có thể chấp nhận được.
"Gâu!" Tia Chớp đột nhiên kêu một tiếng.
Ngay sau đó, Tô Vãn Vãn cũng nhận thấy có một thứ gì đó rơi xuống trên mặt đất trước mặt cô bé, tập trung nhìn lại, không ngờ là một con cá to bằng ba ngón tay.
Một con cá trích sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-272.html.]
"Tia Chớp, em bắt con cá này từ đâu lên vậy?" Tô Vãn Vãn rất ngạc nhiên.
Tia Chớp lắc lắc cái mông, sau đó chạy về phía con suối đằng trước.
Con suối kia nằm ở phía nam thôn Hạ Hà, là con suối nối liền với ruộng lúa của Đại đội thôn.
Thật ra con sông nhỏ kia không rộng cũng không sâu, chỉ là một dòng sông rất nhỏ. Bình thường cũng sẽ có trẻ con đến đó bắt cá, nhưng cũng chỉ có thể bắt được những loại cá lớn chừng một ngón tay.
Loại to bằng ba ngón tay như Tia Chớp bắt được thật sự rất hiếm thấy.
Hơn nữa, Tia Chớp làm sao bắt lên được?
Tô Vãn Vãn chỉ biết rằng, từ sau khi Tia Chớp theo Trình Kiêu lên núi đi săn là bắt đầu có bản lĩnh bắt con mồi. Nhưng mà, bắt cá? Cô bé chưa từng thấy bao giờ.
Con cá mà cô bé cầm trong tay vẫn chưa chết, còn đang nhảy tanh tách trên tay cô bé, suýt nữa đã không cầm được.
Chỉ thấy Tia Chớp chạy tới con suối nhỏ kia ở trong tầm mắt của cô bé, bật nhảy một cái rồi nhảy xuống trong nước.
Nước suối không sâu, chỉ cao đến nửa người của Tia Chớp.
Nhìn thấy Tia Chớp lúc lắc cái đầu ở trong nước, lại uốn éo cái mông, răng ngoạm ở trong nước, trong miệng nó đã ngậm một con cá, hình như còn chưa dùng hết bao nhiêu công sức, Vãn Vãn ngỡ ngàng luôn.
Con cá kia còn lớn hơn con mà cô bé đang nắm trong tay, ước chừng lớn khoảng bốn ngón tay.
Nhất thời Vãn Vãn không phản ứng kịp, con cá này dễ bắt như vậy?
Vãn Vãn kêu lên một tiếng: "Tia Chớp, chúng ta về nhà trước, đi lấy cái xô nước rồi lại tới đây."
Cô bé không mang đồ đựng cá, bây giờ có bắt được nhiều cá đến mấy cũng uổng công, cá c.h.ế.t thì ăn không ngon nữa.
Tia Chớp cũng nghe lời, nghe thấy Vãn Vãn gọi như vậy, nó nhanh chóng lắc m.ô.n.g vẫy đuôi chạy từ trong nước lên, trong miệng còn ngậm cả con cá kia.
Tô Vãn Vãn rất thích Tia Chớp, loại chó ngoan ngoãn thông minh như Tia Chớp thật sự rất ít.
Đương nhiên cũng là bởi vì Trình Kiêu dạy tốt, nếu như không có Trình Kiêu giúp cô bé huấn luyện chó, cô bé cũng không có năng lực để huấn luyện Tia Chớp thật tốt.
Nghĩ tới những chuyện này, cô bé bèn nhớ tới Báo Săn nhà Trình Kiêu.
Hiện giờ dưới sự chăm sóc của Trình Kiêu, hai năm nay Báo Săn đã khỏe hơn rất nhiều, bây giờ lại nhảy nhót tung tăng, đi theo Trình Kiêu lên núi bắt con mồi, bản lĩnh không hề kém đi chút nào, trái lại còn giỏi hơn.
Báo Săn đã từng bị thương nặng như vậy, gần như sắp c.h.ế.t tới nơi, nếu như đổi lại là những người khác, có lẽ đã mặc kệ Báo Săn, đánh c.h.ế.t nó rồi ăn thịt cũng nên. Nhưng tình cảm của Trình Kiêu và Báo Săn giống như anh em vậy, dù Báo Săn không giúp ích được gì, cậu ấy vẫn luôn che chở cho nó, vẫn luôn nuôi dưỡng nó. Cho dù thức ăn của mình không nhiều cũng sẽ để dành cho Báo Săn. Mỗi khi rảnh rỗi sẽ dẫn Tia Chớp lên núi, cậu ấy và mẹ Trình rất ít khi ăn con mồi bắt được, đều giữ lại cho Báo Săn ăn.
Thậm chí, vì sức khỏe của Báo Săn, cậu ấy còn đi học phương pháp chăm sóc chó với Tô Đồng Diệu, còn đi hái thảo dược.
Chu đáo như vậy, sao Báo Săn có thể không khỏe được chứ?
DTV
Tô Vãn Vãn cười toe toét, nụ cười trên mặt rất rực rỡ.
Đôi mắt cũng sáng lấp lánh tựa như thiên thần sưởi ấm lòng người.
Khi Trình Kiêu trở về lúc được nghỉ giữa giờ thì nhìn thấy một Tô Vãn Vãn như vậy. Cậu ấy vội vàng chạy tới, cầm lấy con cá còn đang nhảy nhót trong tay cô bé, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt cô bé: "Có nóng không? Có mệt không?"
Tô Vãn Vãn híp mắt cười rất vui vẻ: "Anh Trình Kiêu, anh tan học rồi ạ? Anh xem cá mà Tia Chớp bắt được nè, có lớn không?"