Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:40
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất nhiên Trình Kiêu nhìn thấy con cá lớn bằng bốn ngón tay mà Tia Chớp ngậm trong miệng, lại nghĩ tới con cá vừa rồi Vãn Vãn nắm trong tay, vậy còn có gì mà không nghĩ ra chứ?
Cậu ấy nói: "Em lại đi đến con sông bên kia rồi hả?"
"Em không xuống nước, đều là do Tia Chớp bắt được. Anh Trình Kiêu, cá bên kia béo lắm, cũng không hiểu sao lại có cá béo như vậy, chúng ta mau về nhà lấy xô nước, tối nay có cá ăn rồi"
Tia Chớp cũng gật đầu, trong miệng ngậm cá nên không phát ra được tiếng nào, chỉ kêu "Ư ư" bày tỏ cô chủ nói rất đúng.
Trình Kiêu xoa đỉnh đầu Vãn Vãn, cảm thấy trên tay ẩm ướt, cô bé toát đầy mồ hôi, nên lại cầm khăn tay lau cho cô bé, sợ cô bé đổ nhiều mồ hôi sẽ bị cảm lạnh.
"Hôm nay đừng đi nữa nhé? Xem em đổ mồ hôi đầy người này, ngày mai rồi đi, anh Trình Kiêu đi cùng với em, có được không?"
Tô Vãn Vãn lại lắc đầu: "Không muốn, hôm nay đi cơ, ngày mai người khác bắt hết mất."
Nhiều cá béo như vậy, lỡ như bị người ta phát hiện, ai cũng đi bắt, vậy phải làm sao bây giờ?
Thấy cô bé kiên trì muốn nhanh chóng đi bắt cá, Trình Kiêu nói: "Vậy chúng ta về nhà lấy xô nước, anh đi lấy cần câu"
Trong lòng Trình Kiêu, những việc mà Vãn Vãn muốn làm đều là đúng, chỉ cần là chuyện mà cô bé kiên trì, cậu ấy đều sẽ làm theo vô điều kiện.
Nghe thấy cậu ấy nói như vậy, khóe miệng Tô Văn Vãn nhếch lên một nụ cười, ngọt ngào nói: "Anh Trình Kiêu thật tốt, sau khi bắt được, anh có thể lấy đi một nửa"
Đến lúc đó chắc chắn là Trình Kiêu ra nhiều sức, sao cô bé có thể lấy mất thành quả lao động của cậu ấy chứ? Điều kiện của nhà họ Trình kém hơn so với nhà họ Tô, bây giờ tiền lương của ba cô bé cao, tuy không phải mỗi ngày đều có thể ăn mặn nhưng mỗi tuần cũng có thể ăn một lân.
Trình Kiêu nói: "Chuyện này chờ bắt được cá rồi nói sau" Sao cậu ấy lại lấy cá đi được chứ? Cho Vãn Vãn còn không kịp.
Cậu ấy thấy cô bé thật sự muốn bắt cá, không yên tâm về cô bé nên đi cùng luôn.
"Anh Trình Kiêu, bây giờ vẫn chưa đến lúc tan học, anh không đi học không sao chứ?"
Trình Kiêu nói: "Đi học không sao, chuyện của em mới là chuyện lớn/"
Tô Vãn Vãn lại lắc đầu, cô bé không thể để Trình Kiêu trốn học đi theo cô bé bắt cá"
Khó khăn lắm Trình Kiêu mới lấy được cơ hội đi học lần này, nếu như bởi vì trốn học mà để lại ấn tượng xấu với thầy cô giáo, lỡ như sau này không cho cậu ấy đi học nữa thì phải làm sao?
DTV
Hai người tự về nhà mình, Tô Vãn Vãn đi tìm xô nước khắp nơi.
Giờ này trong nhà không có ai, ba anh trai đều ở trong trường học, anh nhỏ Tô Kiến Dân đã đi học từ năm ngoái, bây giờ đã học lớp hai. Ba Tô ở trong Đội vận chuyển, mẹ Tô làm việc ở Đội sản xuất, trong nhà chỉ có một mình Vãn Vãn.
Đây cũng là lý do cô bé không muốn ở nhà, chỉ muốn đi chơi khắp nơi.
Rất nhanh đã tìm được một cái xô nước ở trong phòng bếp, xô nhựa màu đỏ, cũng khá lớn.
Trước khi tìm được xô nước, cô bé đã bỏ hai con cá mà Tia Chớp bắt được vào nuôi trong cái lu, cá không chết, vừa chạm đến nước là lại nhảy nhót tung tăng, bơi thỏa thích ở trong nước.
"Đi, Tia Chớp! Chúng ta đi bắt cá thôi." Tô Vãn Vãn kêu lên, đôi chân nhỏ ngắn cũn nhảy về phía trước.
Tia Chớp đã tự giác ngậm lấy cái xô nước, lúc lắc cái đuôi đi theo sau Vãn Vãn, cực kỳ vui vẻ.
Tia Chớp rất thích đi theo cô chủ nhỏ dạo chơi khắp nơi, nó không thích nhất là ở trong nhà cả ngày, dù nhiều khi chủ nhà cũng không hề xích nó lại.
Vãn Vãn vừa đi ra khỏi cổng nhà đã nhìn thấy một bóng dáng đi tới từ nhà họ Trình ở đối diện, chính là Trình Kiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-273.html.]
Bây giờ Trình Kiêu đã mười một tuổi, dáng dấp của cậu ấy cao, lại thường xuyên dẫn Báo Săn và Tia Chớp chạy lên núi, sức khỏe cũng cực kỳ tốt, cậu ấy mới mười một tuổi nhưng trông đã giống như mười ba mười bốn tuổi.
Trong tay cậu ấy cầm một cái xô nước, còn vác một cái cần câu.
Báo Săn đi theo sau cậu ấy, cũng học theo dáng vẻ của Tia Chớp, ngậm lấy xô nước mà cậu ấy xách trên tay.
Có thể là do Báo Săn từng bị thương nên nhiều khi Trình Kiêu cũng sẽ không để Báo Săn ngậm vật sống, sợ nó mệt hoặc bị thương.
Báo Săn muốn san sẻ ưu phiền với cậu chủ nên tất nhiên là giúp được thì giúp.
Tia Chớp vừa thấy Báo Săn đi ra đã chạy qua đó, cơ thể hơi nghiêng về phía nó. Hai thằng nhóc chạm đầu với nhau, thân mật một phen rồi tung tăng chạy chậm về phía trước.
Tô Văn Vãn và Trình Kiêu đi theo đằng sau, đi cũng không nhanh, Trình Kiêu đang cố gắng bước chậm lại để Vãn Vãn có thể đuổi theo.
Vãn Vãn đi chậm rãi, dù đôi chân ngắn có chạy nhanh đến mấy cũng không bằng lúc Trình Kiêu bước nhanh.
Chỉ cần đi cùng Vãn Vãn, Trình Kiêu đều sẽ tự động bước chậm lại để phối hợp với cô bé.
"Anh Trình Kiều, anh cả em sắp lên cấp hai rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ đi lên huyện, em cũng sẽ đi, bao giờ anh mới có thể tốt nghiệp tiểu học, cũng đi lên huyện học vậy?" Vãn Vãn híp đôi mắt lại nhìn cậu ấy.
Bởi vì nhảy lớp nên hiện giờ Tô Kiến Quốc đã sắp tốt nghiệp tiểu học. Cậu ấy nhảy lớp liên tục hai lần, lần đầu tiên là lúc đi nhập học, bởi vì Lục Tư Hoa đã từng dạy cho anh em bọn họ biết chữ, cậu ấy đã nhảy thẳng lên lớp ba.
Kiến Quốc thông minh, lại có Tô Thành Tài dạy cho anh em bọn họ vào lúc rảnh rỗi, đến năm 70 cậu ấy lại nhảy lớp một lần nữa, lên lớp năm.
Lúc này đã sắp lên cấp hai rồi.
Tô Kiến Binh không giỏi như Tô Kiến Quốc, cậu bé chỉ từng nhảy một lớp ở lúc nhập học, sau đó không nhảy nữa. Kiến Dân lại rất giỏi giang, năm sáu tuổi đi học đã trực tiếp lên lớp ba, cùng lớp với Trình Kiêu.
Nền tảng của Trình Kiêu kém một chút, trước khi đi học không biết một chữ bẻ đôi, sau khi đi học, cũng bởi vì trong nhà luôn không thiếu được sự đỡ đần của cậu ấy, tương đối mà nói thì cơ hội học tập ít một chút, nên không nhảy lớp.
"Em đi lên huyện trước đi, đến lúc đó anh sẽ đi sau" Trình Kiêu dừng một lát: "Yên tâm, anh sẽ đến nhanh thôi."
Cậu ấy âm thầm quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải thi đỗ trường cấp hai huyện, cậu ấy không muốn đi trường cấp hai trên thị trấn. Đi lên huyện là có thể gặp được Vãn Vãn, còn cả mấy anh em Kiến Quốc nữa.
Ở trong thôn, bạn của cậu ấy cũng không nhiều, chỉ có quan hệ tốt nhất với nhà Vãn Vãn.
Sau khi đi học, quan hệ với Kiến Hoành cũng rất tốt.
Mấy năm nay sau khi đi học, Kiến Hoành đã hiểu lý lẽ hơn, một số thói quen xấu mà trước kia bị gia đình dạy hư cũng đang dần dần thay đổi.
Hai nhà Tô Cần và Tô Đại Lực cắt đứt quan hệ, nhưng lại có quan hệ khá tốt với một mình Kiến Hoành.
Đây cũng chính kết quả cố gắng của Kiến Hoành, cậu ta không hề muốn xa cách với nhà chú hai.
Tô Vãn Vãn cười: "Vậy được, em sẽ đợi anh Trình Kiêu đến tìm em nhanh một chút"
Trình Kiêu nói: "Vãn Vãn, nhà em sắp chuyển lên huyện ngay hả?" Thật ra rất không nỡ để Vãn Vãn đi.
Mấy năm nay, Vãn Vãn mang đến cho cậu ấy rất nhiều vui vẻ, khiến trong lòng cậu ấy cuối cùng cũng có ánh nắng, không còn là bóng tối, không còn là u ám nữa.
"Dạ, ba nói, có thể Đội vận chuyển sắp phân chia nhà. Nếu như được chia nhà, nhà em sẽ chuyển đến huyện."
Tô Cần làm việc ở Đội vận chuyển ngày càng tốt, rất được lãnh đạo coi trọng, nghe nói lần này Đội vận chuyển sẽ phân chia mấy căn nhà, chỉ cần có suất, bọn họ sẽ có thể chuyển đến huyện, không cần tiếp tục ở lại nông thôn nữa.