Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:49
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Kiến Dân nói: "Không phải con và các anh bắt, là em gái bắt.
Hành động chuẩn bị đi vào bếp của Lục Tư Hoa ngừng lại, nhìn về phía Vãn Vãn: "Vãn Vãn, con xuống nước hả?"
Vãn Vãn biết sắp xong đời, mẹ dặn cô bé không được xuống nước không chỉ một lần, lần này tuy cô bé không xuống nước, nhưng nếu không phải Trình Kiêu ngăn cản cô bé, có lẽ cô bé đã xuống nước thật rôi.
May thật may thật. Cô bé thầm kêu may mắn trong lòng, nói: "Con không xuống nước, đây đều là do Tia Chớp bắt.
Quả thật cá này đều là do Tia Chớp bắt, những con cá mà cô bé câu được đều đang ở chỗ Trình Kiêu mà cô bé cũng không đi sang lấy.
Vốn là bắt cho mẹ con Trình Kiêu, cô bé còn có hai con cá như vậy, chắc là đủ rồi nhỉ?
"Con không xuống nước thật hả?" Thấy Vãn Vãn gật đầu, Lục Tư Hoa mới thở phào nhẹ nhõm: "Các anh của con có thể xuống nước, nhưng con thì không được xuống. Tuy bên kia nước nông nhưng cũng từng có người xảy ra chuyện. Nhớ kỹ, không có người lớn ở cùng thì tuyệt đối không thể xuống sông, hiểu chưa?"
Dừng một lát: "Ba con cũng sắp về rồi, hai con cá này nấu canh cá cũng không đủ một nồi, cá này cứ nuôi để trước đi, chờ hôm nào mấy anh Kiến Quốc bắt thêm một ít về, mẹ nấu cá trích kho tàu cho các con."
Vãn Vãn nói: "Mẹ, chỗ anh Trình Kiêu còn có, đều là do con câu, con đi lấy mấy con về, bây giờ nấu cá trích kho tàu luôn đi."
Đã rất lâu rồi cô bé không được ăn, có chút muốn ǎn.
Cũng không đợi Lục Tư Hoa đồng ý, cô bé đã chạy sang nhà họ Trình.
Vừa ra khỏi cổng, suýt nữa cô bé đã đ.â.m phải Tô Cân.
Lúc này trong tay Tô Cần xách mấy cân thịt, đang đi vào trong nhà, cú va chạm này suýt nữa đã đ.â.m Văn Vãn ngã trên mặt đất.
Anh ấy vội vàng đỡ lấy cô bé: "Chạy vội vàng như vậy làm gì? Có bị thương không?"
"Không ạ, mẹ nói muốn nấu cá kho, con đi nhà anh Trình Kiêu lấy thêm mấy con." Nói xong bèn chạy đi như một làn khói.
Chạy rất vội, Tô Cần ở phía sau thấy mà lắc đầu, xách thịt đi vào trong nhà.
Trong lòng anh ấy vui mừng, trên miệng ngân nga điệu hát dân gian, sau đó đi vào phòng bếp.
Lục Tư Hoa nghe thấy anh ấy ngân nga điệu hát dân gian đi vào, nhìn biểu cảm của anh ấy là biết có chuyện vui, hỏi một câu "Chuyện phòng ốc ổn thỏa rồi hả?"
Bên kia, Vãn Vãn đã chạy đến nhà đối diện.
Lúc này mẹ Trình vẫn chưa về, chỉ có Trình Kiêu ở nhà một mình.
DTV
Còn chưa đi vào nhà họ Trình, cô bé đã nghe thấy nhà đối diện truyền đến tiếng nói, nghe kỹ thì đó là giọng của Tô Vũ Đình.
"Anh Trình Kiêu, em nghe nói anh không đi học, là bị ốm ạ?" Giọng của Tô Vũ Đình mềm mại.
Vãn Vãn dừng bước, tại sao Tô Vũ Đình lại tới đây?
Lại còn đến nhà họ Trình?
Tô Vãn Vãn thập thò nhìn vào bên trong, ở ngay trước sân cô ấy nhìn thấy Tô Vũ Đình đứng xoay lưng lại với cô bé, cô bé nói chuyện gì đó với Trình Kiêu. Trình Kiêu đứng đối diện với Vãn Vãn, nhưng dường như cậu ấy không nhìn thấy cô bé, cô bé trốn ở một góc rất lý tưởng, hơn nữa dáng người cô bé thấp, tất nhiên là sẽ không bị nhìn thấy rồi.
Cô bé nghe được tiếng của Tô Vũ Đình và Trình Kiêu nói chuyện, cô bé đứng cách đó không xa, nên có thể nghe được rất rõ ràng.
“Anh Trình Kiêu à, em nghe nói là anh không tới trường nên em rất lo lắng cho anh” Tô Vũ Đình ngước cổ lên, Vãn Vãn không cần nhìn thấy mặt của cô bé cũng có thể đoán được cô bé chắc chắn đang thể hiện vẻ mặt lo lắng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-277.html.]
Vãn Vãn cẩn thận dè dặt nằm sấp xuống để không làm cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người đó.
Trong lòng cô bé cảm thấy hơi kỳ lạ, Tô Vũ Đình này sao tự nhiên lại quan tâm đến Trình Kiêu như vậy? Trong sách không có đề cập đến chuyện này mà.
Đôi mắt của Trình Kiêu nhìn Tô Vũ Đình một cách trầm tĩnh, đôi mắt màu đen liếc nhìn cô ấy. Ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
"Ba em đã bị thương tới mức đó rồi mà em không quan tâm tới ông ấy nhỉ." Cậu ấy nói một cách khẳng định, chứ không phải là đang chất vấn cô ấy.
Ba của mình vừa mới bị thương, nghe nói là bị thương rất nghiêm trọng, còn bị gãy chân nữa, Tô Vũ Đình thì lại chạy đến chỗ của cậu ấy, nói những lời rất dễ làm cho người khác hiểu lầm?
Cô ấy thật sự không quan tâm tới ba của mình, hay là do còn nhỏ nên không biết phải quan tâm tới ba của mình? Cô bé này lòng lang dạ sói, hay là còn nhỏ chưa hiểu chuyện đây?
Tô Vũ Đình rất kinh ngạc, trong mắt vụt qua một tia tức giận.
Cái tên Trình Kiêu này tại sao lại không biết điều như thế? Cậu ấy cũng chỉ mới 11 tuổi, nhưng sao lại khó đối phó hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác đến vậy?
"Tất nhiên là em quan tâm ba em rồi, ông ấy bị thương, em rất đau lòng. Nhưng ông bà nội em không cho em đi thăm, chứ em rất muốn tới bệnh viện để chăm sóc cho ba của em" Tô Vũ Đình củi đầu, ánh mắt rất là thương tâm, giọng nói cũng chứa đầy sự buồn bã.
Tô Văn Vãn nằm nghe, nếu quan tâm ba của mình như thế, sao vẫn rảnh rỗi tới đây thăm một anh trai cùng thôn chứ?
Cô ấy vừa nghĩ xong, đột nhiên giọng nói của Trình Kiêu vang lên: "Cái này không chắc nha, em còn có thời gian tới đây để quan tâm tôi, chứng tỏ em không quan tâm tới ba em như lời em đã nói"
Tô Vãn Vãn gật đầu liên tục, đúng vậy! Nếu quan tâm tới ba mình như thế, không phải nên ngồi ở nhà chờ tin tức sao?
"Em về đi, đừng có tới đây nữa, cho dù là ba em không có bị gì đi nữa, cũng đừng tới tìm tôi"
Giọng nói của Trình Kiêu chứa đầy sự lạnh lùng: "Tôi rất chán ghét"
Tô Vũ Đình mở to hai con mắt, cô bé không dám tin.
Cái tên Trình Kiêu này bị làm sao thế? Bởi vì ở kiếp trước, cô ấy trọng sinh lúc 6 tuổi, nên lúc chưa được 6 tuổi cô ấy đã bắt nạt cậu ấy, còn kêu thêm mấy đứa nhỏ khác cùng bắt nạt cậu ấy, cho nên cậu ấy ghét cô ấy là đều có lý do cả. Nhưng lần này được trọng sinh sớm hơn, cô ấy cũng không bắt nạt cậu ấy, vậy thì tại sao cậu ấy lại có thái độ như vậy?
Cô ấy cũng không làm gì đắc tội với cậu ấy cả mà?
Tô Vãn Vãn nhìn từ phía sau, chớp chớp con mắt, dường như Trình Tiêu có hơi dữ dằn thì phải? Không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng trong lòng cô bé lại thấy rất vui, phải không nào?
"Đi đi!" Giọng nói của Trình Kiêu, từ đằng xa truyền đến tại của Tô Vãn Vãn, cô bé nhìn về phía Tô Vũ Đình, nhìn thấy cô ấy đang khóc nức nở ở đằng trước.
Cô bé vội vàng tránh sang một bên, rồi lập tức bỏ chạy về nhà.
Cô bé sợ bị Tô Vũ Đình nhìn thấy, rồi lại tăng thêm thù hận đối với cô bé, không nhất thiết phải như vậy.
Cô bé đang ở bên sân của nhà mình, nhìn thấy Tô Vũ Đình bước ra khỏi nhà họ Trình, cho dù cách đó rất xa, cô bé vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Tô Vũ Đình.
Bước tới ngang cổng nhà, Tô Vũ Đình dừng lại, cô ấy ra sức nghiến răng, rồi lại quay trở lại. Cô ấy cũng không có buông lời cay độc nào, nhưng trong mắt của cô ấy lại hiện lên sự thù hận.
Tô Vãn Vãn nằm trước cổng sân của nhà cô ấy và nhìn ra ngoài, cho tới khi Tô Vũ Đình bước ra khỏi nhà họ Trình không còn nhìn thấy được nữa mới thôi, cô bé vẫn không đi ra ngoài.
Cô bé nghĩ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, Tô Vũ Đình tại sao bỗng nhiên vô cớ lại đến nhà họ Trình nhỉ?
Còn nói với những lời khó hiểu như vậy với Trình Kiêu chứ?
Không phải cô bé rất ghét Trình Kiêu sao?
Trình Kiêu sau này vì nguyên chủ mà không ngừng đối đầu với Tô Vũ Đình, mà còn đối đầu với cả nam chính đó, lúc đó bọn họ đối đầu tới mức tôi c.h.ế.t anh sống.