Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không phải do Tô Vũ Đình và chồng của cô ấy là nam nữ chính ở trong sách, thì có lẽ sẽ không đấu lại được với Trình Kiêu.

Nhưng theo như sách viết, nam nữ chính chính là con của trời, thì tất nhiên kết cục của nhân vật phản diện là phải bị tiêu diệt rồi.

Bây giờ, Tô Vũ Đình đã bắt đầu ra tay rồi, thì chắc chắn là có điều kỳ lạ rồi. Chẳng lẽ ngoài nguyên tác đó ra, còn có miêu tả nào khác, chỉ có điều là tác giả không viết vào trong sách? Hay là do nguyên nhân Tô Vũ Đình trọng sinh sớm hơn, là vì cô ấy xuyên qua sách, cho nên cốt truyện đã có sự thay đổi? Bị cánh của con bướm nhỏ vỗ loạn, cho nên đã không còn như trước nữa rồi?

"Em còn định núp ở đây bao lâu nữa?” Đột nhiên tiếng của Trình Kiêu vang lên bên cạnh cô bé.

Tô Vãn Vãn nhanh chóng ngẩng đầu thì nhìn thấy Trình Kiêu đứng ở trước mặt cô bé, đôi mắt của cậu ấy đang nhìn cô bé.

Mặt của cô bé đột nhiên đỏ ửng lên, cô bé cứ như thế vừa nhìn trộm vừa nghe trộm cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và Tô Vũ Đình, đúng là không hay cho lắm.

"Em... em chỉ vô tình nghe được thôi, chứ không phải em cố ý đâu" Mặt cô bé hơi ửng đỏ.

Trình Kiêu nói: "Anh biết mà, em chỉ vô tình thôi."

Lúc mới bắt đầu cậu ấy cũng không phát hiện ra Vãn Vãn, cho tới khi Tô Vũ Đình rời đi, cậu ấy định đem cá qua cho Vãn Vãn thì mới nhìn thấy Vãn Vãn núp ở trước cổng sân nhà cô ấy, nhìn về hướng nhà của cậu ấy mà ngớ cả người.

"Nè, em đem mấy con cá này về đi, cá này mà nấu canh hay sốt cà chua, cũng đều rất ngon. Anh và mẹ anh ăn cũng không hết"

Chừ Tô Vãn Vãn mới phát hiện ra, trên tay của Trình Kiêu đang xách một xô nước, đó là thùng nước mà trước đây cô bé đưa cho cô bé.

"Em cũng đang định qua hỏi anh Trình Kiêu để xin ít cá đây, mẹ em nói muốn làm cá sốt cà chua, chỉ có hai con thì không đủ." Tô Vãn Vãn cười ngọt ngào.

"Anh đem qua cho em rồi đây, để anh xách, nặng lắm đó!" Trình Kiêu một tay xách xô nước, một tay cầm tay của Vãn Vãn, hai đứa cầm tay nhau đi vào.

Cảnh tượng này đã bị Tô Kiến Dân nhìn thấy, cậu ấy chớp chớp mắt.

"Anh Trình Kiêu à, anh tới rồi? Vãn Vãn còn nói là qua nhà anh xin cá" Mắt cậu ấy dừng lại và nhìn vào xô nước, nhìn thấy có rất nhiều cá, con nào con nấy đều rất là to.

"Đây đều là Vãn Vãn câu cả đó, anh chỉ xách dùm thôi" Trình Kiêu vừa nói, vừa đưa xô nước đó qua cho Tô Kiến Dân.

Kiến Dân không nói gì nữa, đi tới xách xô nước, cũng không có lý do gì để từ chối.

Quan hệ giữa hai nhà họ Trình và họ Tô, cũng không cần thiết phải nói những lời khách sáo xã giao.

"Trình Kiêu tới rồi à" Tô Cần chạy từ trong bếp ra, mặt vẫn còn ướt, chứng tỏ là anh ấy mới rửa mặt xong.

Anh ấy nhìn thấy Trình Kiêu cầm tay của Vãn Vãn, với nụ cười trong khóe mắt, Trình Kiêu cậu ấy cũng cưng chiều Vãn Vãn, không thua gì ba cậu con trai của anh ấy. Anh ấy thích cô con gái của mình, được nhiều người yêu thích, và cưng chiều cô bé.

Trình Kiêu cũng không lưu lại lâu ở nhà họ Tô, cậu ấy ra về, cậu ấy còn phải về nấu cơm.

Mẹ Trình vẫn chưa về, chị ấy vẫn còn làm việc trong đội, cậu ấy làm cơm cho mẹ của cậu ấy ăn, nếu không mẹ cậu ấy đi làm đã về muộn rồi, mà vẫn phải nấu cơm cho cậu ấy ăn.

"Trình Kiêu thật đúng là một đứa trẻ ngoan." Tô Cần không nhịn được nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-278.html.]

Đúng lúc Lục Tư Hoa đi ra lấy cá, nghe được lời của Tô Cần, cô ấy cũng nói: "Cái thằng nhóc Trình Kiêu này làm cho người khác nhìn thấy mà thương, lại hiểu chuyện." Rồi cô ấy đi làm cá, nhưng lại bị Tô Cần giành làm. "Cứ để anh làm cho, con cá này còn sống, sẽ làm bẩn áo quần của em đó."

Lục Tư Hoa nhìn lại bộ áo quần đang mặc trên người, một chiếc áo vải thô, trên người lại còn mang một cái tạp dề, sao mà có thể bị văng bẩn được? Nhưng mà chồng cô ấy muốn quan tâm cô ấy, muốn phụ cô ấy làm cá, thì cô ấy cũng không nên từ chối.

Thức ăn ngày hôm nay, thật sự rất là phong phú. Có cá, có thịt, lại có cả rau, tài nghệ nấu ăn của Lục Tư Hoa lại giỏi, đều hội tụ đủ cả sắc hương vị, khiến cho người ta không ngừng chảy nước miếng.

"Thơm quá đi." Tô Vãn Vãn thèm nuốt cả nước miếng, món này ngon quá đi, ngửi thôi cũng chịu không nổi rồi.

"Vậy con mau ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn nguội thì lại không ngon"

Lục Tư Hoa nói: mọi người ai lấy đũa thì đi lấy đũa, ai dọn chén ra thì đi lấy chén, chốc lát đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Lúc cả nhà đang ăn cơm, Tô cần ngồi ngay ngắn lại, rồi anh ấy nói: "Hôm nay, thức ăn rất ngon, tâm trạng của mọi người cũng rất vui vẻ, ba thông báo cho các con biết một tin vui này, để cả nhà chúng ta vui càng thêm vui"

Thật ra thì Lục Tư Hoa cũng đã đoán được chuyện gì rồi, cô ấy đã sớm biết khi chồng cô ấy cầm miếng thịt về, là cô ấy đã đoán được rồi, nhưng cô ấy vẫn chớp chớp mắt, chờ anh ấy nói ra.

Mấy anh em của Tô Kiến Quốc, đứa nào đứa nấy mắt sáng cả lên, bọn trẻ thích nhất là cái bầu không khí này, chính là cái bầu không khí khi nghe được tin vui.

Tô Vãn Vãn nói: "Ba à, tin vui gì vậy, ba mau nói đi."

Tô Cần ho một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, sau đó trịnh trọng nói: "Tin vui đó là chúng ta sắp có nhà rồi!"

Chúng ta được cấp nhà rồi à? Mắt của Tô Kiến Quốc sáng rực lên như ngôi sao: "Chúng ta thật sự có nhà rồi sao?" Do cậu bé phấn khích quá, nên giọng nói có hơi run.

Tô Cần nói: "Hôm nay trong đội vận chuyển đã có danh sách những người được cấp nhà ở, ba có tên trong danh sách đó, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì căn nhà này chắc chắn là của chúng ta rồi"

Lục Tư Hoa cũng không khống chế được cảm xúc của cô ấy, cô ấy nói: "Cuối cùng thì chúng ta cũng có nhà rồi? Em còn tưởng rằng, còn phải đợi thêm một thời gian dài nữa"

Em nghĩ là còn lâu mới được cấp nhà, đất ở thị trấn tấc đất tấc vàng, đâu dễ gì mà có thể được cấp nhà Ở.

Trong đội vận chuyển đó người không có nhà còn rất nhiều, ai cũng nhòm ngó đợt cấp nhà lần này, người nào mà có quen biết, chắc chắn cũng sẽ chạy chot.

DTV

"Ba à, có khi nào tới lúc đó... nhà sẽ bị người ta giành lấy không?" Tô Vãn Vãn hơi lo lắng, những chuyện như đơn vị cấp nhà ở này, thường thì những trường hợp này, không phải ai cũng có thể có được.

Ai mà không dòm ngó chứ, không nhà nào là không có quen biết? Có thể làm việc trong đội vận chuyển này, chắc chắn không phải là người bình thường rồi, người bình thường chắc chắn không thể có khả năng làm ở những chỗ như thế này được.

Nếu có người cậy vào mối quan hệ, để giành lấy của ba, có khi nào sẽ bị người ta giành lấy không?

"Khả năng này cũng rất dễ xảy ra, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ ba đã có tên trong danh sách, tuy là chưa có quyết định chính thức, nhưng cũng đã chắc chắn tám chín phần rồi"

Tất nhiên Tô Văn Vãn hiểu ý của ba Tô, anh ấy là người nắm rõ nhất tình hình của đội vận chuyển. Nhưng đôi lúc, tình nghĩa và quan hệ hai yếu tố này cũng rất quan trọng, nhiều lúc có những chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cũng vẫn sẽ xảy ra sự cố.

Tất nhiên là cô bé hy vọng chuyện này có thể đã là quyết định cuối cùng rồi, nếu được như vậy, thì họ sẽ có nhà để ở rồi.

Ở vùng nông thôn này, với trên thị trấn, bất kể là tầm nhìn hay là bố cục, thì đều hoàn toàn không giống nhau. Ba người anh trai của cô bé, nếu như được lên thị trấn, vậy thì chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.

Loading...