Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh đó là những nhân vật lớn, làm sao có thể không nghĩ tới được chứ? Đương nhiên hai người họ biết phải làm như thế nào rồi. Bên ngoài thì cứ giả vờ không quan tâm, nhưng sau lưng thì lại đưa đồ ăn ngon tới, chỉ có điều là giấu không cho người dân trong thôn biết thôi.
Tô Vũ Đình lúc đầu vẫn chưa biết ông lão đó, cho dù biết rồi cô bé cũng không để tâm. Sao có thể so sánh giữa chuyên gia và giáo sư hai người đó? Cho nên trong lòng cô bé càng suy nghĩ phải làm như thế nào.
Ở kiếp trước của cô bé, cô bé biết là hai ông lão này đều không phải là người bình thường, cho tới khi gặp ở cuộc vận động đó, bọn họ trùng sinh trở về lại vị trí của chính mình. Ông Thạch và giáo sư Lý, một người là chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước, một người có học sinh khắp cả nước, nói theo cách khác, thì chính là những nhân vật nổi tiếng, chỉ cần lấy lòng họ, thì tự nhiên cũng có thể khiến cô bé và những người trong gia đình của cô bé được cậy hơi rồi, những ngày tháng tốt đẹp sau này cũng sẽ tự nhiên tới thôi.
Còn về ông Tiêu, thì Tô Vũ Đình không biết lại lịch của ông ấy, cô bé cũng không biết tới nhân vật này luôn, cô bé cứ tưởng trong chuồng bò đó chỉ nhốt hai người đó thôi. Cô bé cũng không biết là ông Tiêu có mặt ở đây, hai kiếp trước của cô bé không có người này. Hai kiếp trước của cô bé chỉ có hai người là ông Thạch và giáo sư Lý, kiếp đầu tiên hai mắt cô bé mở to nhìn Tô Vãn Vãn và những người đó qua lại thân thiết, cũng nhờ như vậy, mà sau đó cả nhà của cô bé đều được lợi.
Lần thứ hai cô bé trọng sinh, cô bé đã sớm chuẩn bị rồi, cô bé phải ôm cái đùi lớn của mấy người này. Cho nên cô bé cũng đã sớm chuẩn bị cả rồi, và cô bé thật sự đã ôm được rồi, và hất Tô Vãn Vãn văng ra ngoài hít bụi.
Trong khi cô bé đang triển khai kế hoạch, nhìn thấy Tô Vãn Vãn đắc tội với hai người đó, cuối cùng bị họ ghét, cô bé cảm thấy vui biết bao nhiêu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-283.html.]
Cô bé có nghe được, ông Thạch có một đứa cháu trai, tương lai chắc cũng sẽ trở thành một chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng trong và ngoài nước giống như ông vậy, truyền thống của nhà họ Thạch còn có dòng dõi, nó làm cho mắt cô bé phát sáng.
Chỉ tiếc là giáo sư Lý không có cháu trai, mà chỉ có một cô con gái, con gái đã lấy chồng, cô ấy gả cho một người đàn ông vừa có quyền vừa có thế. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân cuộc vận động này, hai cha con ông chỉ có thể giả đò bất hòa, để có thể bảo vệ cho con gái và con rể của mình.
Cô bé còn nhớ là con gái của giáo sư Lý sinh được một bé trai một bé gái, con trai cũng đã lớn lắm rồi, cũng cùng tuổi với Tô Kiến Hoành anh trai của cô bé. Cô bé hơi tiếc là bây giờ cô đang trong thể xác của một đứa con nít, suy cho cùng thì chênh lệch quá nhiều tuổi với cháu của giáo sư Lý, nếu như tuổi tác xấp xỉ nhau, nói không chừng cô bé sẽ ôm cái đùi lớn đó, còn có thể làm thân với bọn họ.
Đang suy nghĩ, cô bé đυ.ng phải một người đàn ông, một ông lão tầm hơn 60 tuổi. Lúc nhìn thấy mặt của người đó, cô bé đột nhiên ngớ người, người này đem lại cho cô bé một cảm giác rất quen thuộc, hình như là đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng cô bé không nhớ ra được, là đã từng gặp ở đâu.
DTV
Cô bé cố gắng suy nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn người đó, chỉ nhìn thấy mái tóc bạc trắng của ông ấy, khí sắc trên mặt của ông ấy cũng rất nhợt nhạt, bộ áo quần đang mặc trên người cũng cũ rách nát.
Trên tay Tiêu Trường Chinh đang bưng một cái thau nước, định đổ thau nước ra ngoài.
Bởi vì cú va chạm này, nên đã làm đổ một nửa thau nước lên người của cô bé, mặt của Tô Vũ Đình lập tức xị lại.