Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:42:26
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Trường Chinh thấy ông cẩn thận đυ.ng một cô bé dễ thương, còn đổ cả chậu nước bẩn lên cô bé nữa chứ.

Ông vội : "Nè cô bé, cháu đau ?"

Cái mặt của Tô Vũ Đình kéo dài , đang chuẩn tức giận, thì cô bé thấy ở cánh cửa bóng dáng của hai đang bước , biểu cảm khuôn mặt cô bé lập tức đổi.

"Ông Tiêu, chuyện gì ?" Ông Thạch mở miệng hỏi.

Tiêu Trường Chinh to giọng : " đυ.ng một cô bé, tạc nước ướt cả cô bé."

Ông Thạch Tô Vũ Đình, mắt nheo : “Cháu là ..."

"Cháu chào ông Thạch ạ, cháu tên Tô Vũ Đình" Cô bé lấy ở lưng một túi lương thực, đó là cô bé lấy trộm trong nhà đem tới đây, lương thực nhiều, cũng chỉ hai cân thôi. Cô bé : “Đây là cháu mang từ nhà tới đó ạ, ông Thạch, mời.."

Giáo sư Lý : "Chúng cần, cháu đem về , chúng đủ " Ngừng một lúc: "Cháu đừng tới nữa, phận của chúng mẫn cảm, sẽ đem phiền phức cho cháu đó."

Tô Vũ Đình ngọt ngào : "Không ạ, cháu cảm thấy các ông việc mệt như , ăn no, nên cháu mới lấy đồ trong nhà đem tới..."

Cô bé vẫn hết câu, thì ở phía truyền đến một giọng lớn: "Tảo Tảo, cháu chạy tới đây ?"

Khóe miệng của Tô Vũ Đình khẽ giật, cần đầu cũng , đó là ai? Sao cô bé tới đây?

Cô bé còn kịp mở miệng, thì thấy một giọng khác: "Ba ông già c.h.ế.t tiệt , mấy ông dám lừa Tảo Tảo nhà chúng , bắt con bé lấy trộm đồ trong nhà đem tới cho các ông?"

Không cần , đó chắc chắn là bà nội Tô bà nội của cô bé .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-284.html.]

DTV

Tô Vũ Đình suýt nữa cắn gãy luôn cái răng, hai tới đây chứ? Làm hỏng hết chuyện của cô ?

Tiêu Trường Chinh/Ông Thạch/ Giáo sư Lý: "I Tô Vũ Đình sốt cả ruột, Ông Tiêu đó nghĩ gì thì cô bé thèm để ý, nhưng hai ông Thạch và giáo sư Lý thì tuyệt đối thể hiểu lầm cô bé .

Cô bé vội : "Bà nội, , hai đừng , ba ông là cực khổ, con chỉ là.....

"Con mau về !"

Tô Vũ Đình tức đến mức nghiến chặt răng, đáng ghét nhất là hai tên đồng đội ngu như heo, rõ ràng là cô bé thể nắm chắc cơ hội , mà bây giờ hai đồng đội heo phá hỏng rôi.

Cô bé cứ ở đó chịu về, ba ông lão đó như xin . Chủ yếu vẫn là ông Thạch và giáo sư Lý hai đó, Tiêu Trường Chinh chỉ là kéo theo mà thôi.

“Cô bé cô mau . Tiêu Trường Chinh mặt , vẻ mặt nghiêm túc.

Tiêu Trường Chinh vốn dĩ ít khi , môi trường sống của ông , những trận chiến tranh mà ông trãi qua, còn và sự việc mà ông tiếp xúc, những điều đó khiến cho ông thể nở nụ thiện với .

Ông quen với vẻ mặt nghiêm túc .

Những tiếng mắng chửi của bà nội Tô, lọt lỗ tai của ông , cho dù ông dân trong thôn phận của ông , nhưng ông thể tức giận, ông đối xử thiện, điều đó là thể .

Tính tình của ông giờ đều , nhưng vì cảnh hiện tại , nên ông mới chịu đựng chuyện vui .

Tính tình của ông Thạch nóng hơn, nên là ông giờ đều tôn trọng, đây ông từng khám bệnh cho một ông lãnh đạo lớn ở . do cuộc vận động hiện tại , nên cách nào khác, hãm hại, nên đưa xuống quê. ông vẫn nóng tính, tính cách cũng quật cường.

Bị bà nội Tô chỉ mặt chửi như , ông lập tức giận tái mặt: “Ở đây hoan nghênh các , cút!"

Loading...