Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vãn Vãn nói: "Ông Thạch, ông Lý à, bên ngoài không có ai cả, chúng cháu đã nhìn kĩ rồi."

"Các cháu vẫn nên cẩn thận, nếu bị người ra nhìn thấy, nhớ là nhất định phải giả bộ hung dữ, mở miệng chửi mấy ông, nghe rõ chưa? Ông Thạch cũng nói.

Tiêu Trường Chinh không nói gì, ông ấy chỉ đứng sau lưng của hai ông ta, và nhìn cô bé Vãn Vãn.

Cô bé mặc một bộ đồ số nhỏ được sửa từ quân phục, thắt b.í.m tóc hai bên, khi cô bé cười thì hiện ra hai lúm má đồng tiền, cô bé thật xinh đẹp và đáng yêu.

Làm cho ông ấy nhớ lại cháu gái của ông ấy, đứa cháu gái của ông lớn như thế này cũng sẽ ngoan ngoan như vậy.

Cuối cùng ông ấy đã biết, tại sao ông Thạch và ông lý lại thích cô bé đến như vậy. Cô bé đem lại cho ông ấy cảm giác, quả nhiên hoàn toàn không giống với cái cảm giác mà cô bé Tô Vũ Đình vừa nãy đem lại.

Một cô bé thì làm cho ông ấy cảm thấy rất không thoải mái, còn cô bé trước mắt này thì lại cho ông một cảm giác rất thân thiết. Giống như là.....cháu gái của ông ấy vậy.

DTV

"Cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý, ông Thạch, ông Lý" Tô Vãn Vãn nói, dáng người cô thấp, nên không nhìn thấy Tiêu Trường Chinh đứng ở sau lưng hai ông ta.

Nhưng Trình Kiêu nhìn thấy. Cậu bé nhìn thấy Tiêu Trường Chinh đứng đằng sau hai ông già đó, vội vàng ngăn cậu bé lại, lông mày từ từ chau lại.

"Trình Kiêu cháu cũng đến rồi à?" Ông Thạch vừa nói vừa cười ha ha.

Ánh mắt của thiếu niên, đã thu hút sự chú ý của Tiêu Trường Chinh, ông ấy cũng nhìn sang, nhìn một cái, một lát sau, ông ấy "ơ" một tiếng, ngơ ngác.

Cơ thể của Tiêu Trường Chinh không ngừng run lẩy bẩy, hình như là ông ấy nhìn thấy một người nào đó khiến cho ông ấy đau lòng.

Bóng dáng trước mắt đang dần mơ hồ, ông ấy phảng phất nhìn thấy một cậu thiếu nhiên vẫy tay với ông ấy: "Ba, con đi lính đây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-288.html.]

"Ba, con sẽ quay về, ba đợi con nha!"

"Ba, con sẽ dắt con dâu và cháu trai cùng về."

"Ba...."

Một giọt nước mắt, chảy từ trên mặt ông ấy xuống.

"Ông Tiêu, ông bị sao vậy?" Ông ấy nghe thấy một giọng nói kêu ông ấy.

Tiêu Trường Chinh nhìn ông Thạch, và lắc lắc đầu.

Ông Thạch nhìn qua Trình Kiêu, đột nhiên ông ta cũng nhận ra, ông Tiêu đang nhớ con trai của ông ấy. Đáng tiếc là 11 năm trước con trai của ông ấy đã c.h.ế.t trên chiến trường rồi, lúc bọn họ đem t.h.i t.h.ể của cậu ấy về, ông Tiêu dường như ngất ngay tại chỗ.

Ông ta biết, nhà ông Tiêu chỉ có một đứa con trai này, đột nhiên mất rồi, vẫn chưa cưới vợ sinh con. Còn hai cô con gái của ông ấy thì đã lấy chồng, cũng sinh cho ông cháu ngoại trai và cháu ngoại gái.

Quan hệ của ông Thạch và Tiêu Trường Chinh rất tốt, trước đây lúc ông ấy còn ở Bắc Kinh, ông ấy cũng thường xuyên ghé ông ta điều dưỡng sức khỏe, lần này bọn họ có thể bị phân tới cùng một chỗ, cũng là ông ta đề nghị. Vốn dĩ ông ta cho rằng ông Tiêu sẽ không đồng ý tới đây với ông ta, nhưng không ngờ là ông ấy lại đồng ý.

"Ông Tiêu, có phải là ông......"

Tiêu Trường Chinh nhìn ông ta lắc đầu, và đôi mắt lại vội vàng nhìn qua Trình Kiêu.

Giáo sư Lý cũng nhìn ra vẻ mặt và phản ứng của Tiêu Trường Chinh, nhưng không hiểu là vì sao ông ấy cứ nhìn Trình Kiêu? Và ông ta quay sang ông Thạch, ông ta biết hai ông ấy đã quen biết nhau từ trước, ông Thạch cũng đến từ Bắc Kinh nên chắc ông ta biết sự tình. Nhưng lại nhìn thấy ông Thạch lắc đầu, và không nói gì cả.

"Ông Thạch, ông Lý à, ông này là ai vậy?" cuối cùng thì Tô Vãn Vãn cũng phát hiện ra ông già đứng sau lưng của hai ông già đó.

Ông già này, cô bé không quen biết. Ông Thạch và giáo sư Lý, nửa tháng trước hai ông ta tới thôn Hạ Hà này, qua ngày thứ hai, cô bé đi cùng với ba của cô bé, tới chuồng bò này để coi thử hai ông già đó. Cũng kể từ lúc đó, cô bé thường xuyên tới thăm hai ông ta là ông Thạch và ông Lý.

Loading...