Cô bé biết là liều lĩnh qua đây như vậy là rất nguy hiểm, cho nên cô bé càng phải cẩn thận hơn nữa, và càng phải thận trọng hơn.
Đây là lần thứ hai Trình Kiêu cùng cô bé tới đây, lần đầu cậu ấy tới đây, ông Thạch và giáo sư Lý cũng rất là lo lắng.
Lúc này, cô bé nhìn qua Tiêu Trường Chinh, nhìn thấy mặt của ông ấy rất tiều tụy, nhìn ông ấy trông có vẻ già hơn cả ông Thạch, ông ấy cứ nhìn chăm chăm Trình Kiêu, ánh mắt của ông ấy làm cho cô bé cảm thấy, giống như Trình Kiêu là người thân của ông ấy vậy.
Trình Kiêu là sinh ra và lớn lên ở thôn Hạ Hà này, không thể nào là người thân của ông Tiêu được. Nhưng mà có thể điều tới nông thôn để cải tạo, chắc ông ấy không phải là nhân vật bình thường đâu, càng không thể sẽ quen biết với Trình Kiêu được.
Chẳng lẽ là thấy cảnh sinh tình sao? Trình Kiêu gợi cho ông ấy nhớ đến ai?
Lúc này, Tiêu Trường Chinh đã đi tới trước mặt Trình Kiêu: “Nè anh bạn nhỏ, cháu là bạn của cô bé đáng yêu Vãn Vãn này à?
Trình Kiêu không lên tiếng, là cô bé Vãn Vãn trả lời thay cho cậu ấy: "Anh ấy là anh trai của cháu, Trình Kiêu."
"Mẹ của cháu họ Trình sao?" Tiêu Trường Chinh lại hỏi.
Trình Kiêu ngớ người, dần dần chau mày lại, cậu ấy không thích câu hỏi của ông già họ Tiêu đó.
"Mẹ cháu họ Tô, ba cháu họ Trình" Cậu ấy không vui, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của đối phương, ông lão nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện của cậu ấy, ông ấy không có ác ý gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu thôi.
Cũng vì nguyên nhân đó, nên cậu ấy mới trả lời, nếu ông ấy có một chút ác ý nào khác, thì cho dù bị chửi là bất lịch sự, thì cậu ấy cũng sẽ không trả lời.
Tiêu Trường Chinh có chút thất vọng, ông ấy ngồi xuống ghế, không nói gì cả, và ánh mắt cứ nhìn về hướng của Trình Kiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-289.html.]
Trong ánh mắt của ông ấy không có một chút ác ý nào, chỉ là nhìn chăm chăm như vậy thôi, giống như là thông qua cậu ấy để liên tưởng đến người khác.
Ông ấy cứ nhìn như thế làm cho Trình Kiêu cảm thấy không thoải mái, cậu ấy rất không thoải mái.
Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy, phản ứng của ông Tiêu này không bình thường. Nhưng không bình thường ở đâu, thì cô bé cũng không nói ra được.
Cô bé quay qua nhìn ông Thạch và giáo sư Lý, biểu cảm của hai người họ không thể bình thường hơn. Nhìn lại sang bên ông Tiêu, trong mắt ông ấy hiện lên vẻ dò hỏi, nhưng khi nhìn lại ông Tiêu, lại phát hiện ông Tiêu đã trở lại bình thường.
Vốn dĩ mặt của Tiêu Trường Chinh rất nghiêm khắc, sau khi ngồi thẳng chính diện thế này, lại càng nghiêm khắc hơn.
"Cháu tên là Vãn Vãn sao?" ánh mắt của Tiêu Trường Chinh đã từ chỗ Trình Kiêu dời đến hướng Tô Vãn Vãn, tỏ vẻ vẫn rất nghiêm khắc.
Nếu không phải Vãn vãn thật sự là một đứa con nít, thì đã bị vẻ mặt nghiêm khắc đó của ông ấy dọa cho khóc rồi.
Nhưng Vãn Vãn không sợ ông ấy, cô bé luôn cảm thấy đằng sau cái vẻ mặt nghiêm khắc của ông ấy, lại là một trái tim nhân từ.
"Vãn Vãn, Trình Kiêu, các cháu không cần sợ ông ấy, vẻ mặt của ông Tiêu dọa người thế thôi, thật ra ông ấy không nghiêm khắc đâu." Ông Thạch nói: “Các cháu chỉ cần tiếp xúc nhiều với ông ấy là biết thôi, con người ông ấy rất tốt, đặc biệt là đối với các bạn nhỏ, ông ấy rất khoan dung, các cháu sẽ sớm nhận ra thôi."
DTV
Tô Vãn Vãn nói: "Cháu thích cả ba ông, sẽ không bị ông Tiêu dọa sợ đâu."
Giọng nói ngọt ngào, mềm dẻo, khiến cho trái tim của ông Tiêu lập tức tan chảy, lại làm cho ông nhớ đến cô cháu gái của ông ấy.
Cháu gái của ông sống với con gái của ông ấy, sợ con bé sẽ chịu ủy khuất, nên ông ấy đã sớm sắp xếp ổn thõa mọi chuyện cho con bé.
Ông ấy nhìn thấy Vãn Vãn, không nhịn được mà nhớ đến cháu gái của mình, cũng không biết là bây giờ con bé đã như thế nào rồi? có ăn uống đàng hoàng hay không?