Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:35
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ấy không nói là ông ấy có thể về nhà, bọn họ đã bị điều tới đây rồi, làm sao có thể được thả quay về nhà chứ.
Khi ông ấy bị đưa về đây thì đã biết, là ông ấy phải đối diện với cái c.h.ế.t rồi, những chuyện như thế này, nếu đã bị điều tới đây rồi, thì khả năng được quay trở về là rất thấp. Có thể là đến lúc ông c.h.ế.t rồi, nói không chừng cháu gái của ông ấy mới được nhìn thấy ông ấy, đáng tiếc là đến lúc đó thì ông đã không thể biết được nữa rồi.
“Nhất định có thể mà, ông Tiêu à, ông phải tin những lời mà cháu nói.” Tô Văn Vãn không thể nói quá lộ liễu được, chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt sự an ủi của cô bé.
Nếu như may mắn, nói không chừng không cần tới bốn năm nữa, bọn họ đã có thể trở về rồi.
Cô bé đã từng nghiên cứu về giai đoạn lịch sử này, mặc dù trên sách nói phải đợi 10 năm, nhưng thật ra vào năm 1976, là đã bắt đầu xoa dịu dần dần rồi, rất nhiều người đã bắt đầu trở lại huyện thành để làm việc trở lại rồi.
Nhưng Tiêu Trường Chinh với ông Thạch và giáo sư Lý mấy người bọn họ vẫn không biết, mấy người họ đã c.h.ế.t tâm rồi, họ chưa bao giờ nghĩ là họ có thể quay trở lại thành phố, quay trở về nói mà họ đã làm việc trước đây. Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới, cũng đã thất vọng, cho nên bọn họ cũng không hy vọng vào những lời này, bọn họ chỉ cười khi nghe cô bé Vãn Vãn nói như vậy, chứ không suy nghĩ gì thêm.
Sau khi Tô Vãn Vãn an ủi Tiêu Trường Chinh với ông Thạch và giáo sư Lý xong, cô bé đặt những thứ mà cô bé lấy ở nhà tới trước mặt các ông ấy, cô bé cũng không dám ở lại lâu, sợ bị người khác nhìn thấy, sẽ chuốc thêm những phiền phức không cần thiết.
Hiện tại tình hình vẫn rất căng thẳng, lúc nào cũng có thể có người trong thôn tới đây tuần tra, lỡ như bị người ta nhìn thấy, thì có nói gì cũng vô dụng.
Vãn Vãn không sợ những người trong thôn sẽ làm gì cô bé, cũng không sợ Trình Kiêu chịu thương tổn, quan trọng nhất vẫn là lo cho ba ông lão đó, sẽ bị người ta ngược đãi. Suy cho cùng thì bây giờ là thời điểm rất mẫn cảm, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lỡ như có người trong lòng không phục, bán đuôi bọn họ rồi báo lên, vậy thì thật sự tiêu rồi.
“Anh Trình Kiêu à, anh có thấy là ông lão họ Tiêu đó có gì bất thường hay không?” Tô Vãn Vãn nhớ lại hành động lạ thường của Tiêu Trường Chinh, nên hỏi Trình Kiêu đứng bên cạnh.
Trình Kiêu nói: “Ông ấy không bình thường, ánh mắt ông ấy nhìn anh rất lạ, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, anh không thích như vậy Tô Vãn Vãn nói: “khi ông ấy nhìn em, chắc là ông ấy đang nhớ đến cháu gái của ông ấy, đúng là ông lão đáng thương. Trình Kiêu à, anh sẽ không ghét ông ấy chứ hả?
Trình Kiêu ngây người ra, cậu bé im lặng không nói gì, khi Vãn Vãn hỏi cậu ấy có ghét Tiêu Trường Chinh không, Trình Kiêu trả lời cô bé: “Không ghét, anh không ghét ông ấy, ngược lại, anh lại rất thích ông ấy."
Tô Vãn Vãn thấy làm lạ: “Anh nói ánh mắt ông ấy nhìn anh không đúng lắm, rất kỳ lạ, anh không thích ánh mắt của ông ấy, nhưng anh lại không ghét ông ấy, sao anh mâu thuẫn vậy"
Trình Kiêu nói rất chắc chắn: “Anh không có ghét ông ấy, cho dù là ánh mắt của ông ấy nhìn anh có kỳ lạ đi chăng nữa, anh cũng không có một chút nào ghét ông ấy. Chắc là ông ấy nhìn anh, mà nhớ đến một người nào đó. Là cháu trai?” Cũng chỉ có thể giải thích người đó là cháu trai của ông ấy thôi.
Nghĩ lại, Vãn Vãn nói đúng, ông ấy là ông lão đáng thương, cháu trai cháu gái đều không ở bên cạnh ông ấy, cô đơn, làm sao cậu ấy có thể ghét ông ấy được chứ?
Ngược lại, không biết nguyên nhân tại sao, khi cậu ấy nhìn thấy ông ấy, thì giống như đang nhìn thấy ông nội của cậu ấy vậy.
Cậu ấy chưa từng gặp ôn nội của mình, ba ông lão này, cậu ấy đều cảm thấy rất thân thiết.
Trong khi Tô Vãn Vãn và Trình Kiêu thảo luận về chuyện mấy người Tiêu Trường Chinh đó, thì mấy ông lão đó cũng thảo luận chuyện của mấy đứa trẻ Vãn Vãn.
“Ông Tiêu, hôm nay ông bị làm sao vậy? Tôi thấy ánh mắt của ông rất lạ, khi ông nhìn thấy cậu bé Trình Kiêu đó, sao ông lại chảy nước mắt?” Ông Thạch hỏi Tiêu Trường Chinh.
Tiêu Trường Chinh không nói gì, ông ấy chỉ nhìn ông Thạch và giáo sư Lý một cái, ông ấy cúi đầu xuống, trong đầu ông ấy chứa toàn bùn đất. Hiện tại, đầu óc của ông ấy rất loạn. Tim cũng loạn, hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không suy nghĩ được cái gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-291.html.]
Ngay lúc này đây, trong lòng của ông ấy có một cảm giác đau như kim đ.â.m mà không thể nói được, đó là một cảm giác khiến người ta không thể thấu hiểu được.
“Có phải ông nhớ Thắng Lợi phải không?” Ông Thạch lại tiếp tục hỏi.
Tiêu Trường Chinh im lặng không nói gì.
“Ông nên nhớ là, Thắng Lợi đã c.h.ế.t rồi, Trình Kiêu không phải là con trai của ông"
Tiêu Trường Chinh lại thở dài: “Đương nhiên là tôi biết, thằng bé đã c.h.ế.t rồi, nó đã c.h.ế.t trên chiến trường rồi, nhưng Lúc ông ấy nhìn thấy Trình Kiêu, đúng là ông ấy nhớ đến con trai của ông ấy. Không phải nói hai đứa chúng nó rất giống nhau, mà là nhìn thấy cậu ấy nên ông ấy đã không kìm lòng được mà nhớ đến con trai thôi.
Thần thái của hai đứa chúng nó quá giống nhau.
Năm đó, con trai ông ấy kiên quyết đòi đi lính, ông ấy cũng rất tán thành, cho nên ông ấy tiễn cậu ta lên chiến trường. Nhưng ông ấy lại không đợi được tin con trai quay trở về, mà lại nhận được tin con trai đã hy sinh.
Vào thời khắc đó, ông ấy đau lòng đến cực điểm. Người tóc trắng tiễn kẻ tóc đen, cái cảm giác này, không ai có thể lý giải được, cũng không thể thấu hiểu được.
“Thắng Lợi nó... Trong mắt của Tiêu Trường Chinh chứa đầy nước mắt.
Giáo sư Lý nhìn Tiêu Trường Chinh như thế này, trong lòng ông ta cũng có một cảm giác nói không nên lời.
Ông Tiêu là một người rất mạnh mẽ, cho dù bị người ta đánh, ông ấy cũng không la một tiếng, lúc này đây nước mắt chảy hai hàng, trong lòng ông ấy phải rất đau khổ, thì mới chảy nước mắt như thế.
Mặc dù ông ta không biết tường tận sự việc, nhưng sau khi nghe hai người đó nói chuyện, thì ông ta hiểu ra được, chắc là sau khi Tiêu Trường Chinh nhìn thấy Trình Kiêu, thì ông ấy nhớ con trai của ông ấy.
“Ông Tiêu."
Tiêu Trường Chinh giơ tay lên khất khất, không nói năng gì và đi vào phòng của ông ấy.
“Con trai của ông Tiêu..."
Ông Thạch nói: “Ông Tiêu có một cậu con trai, năm nay cậu ta cũng được 33 tuổi rồi, nhưng 10 năm trước, cậu ta đã tham gia vào trận chiến ngoài biển, bị trúng một phát s.ú.n.g trước ngực, và đã c.h.ế.t ngay tại chỗ. Khi khiêng t.h.i t.h.ể của cậu ta về đây, lúc đó ông Tiêu ông ấy, suýt chút nữa là không đứng vững được. Người tóc bạc tiễn kẻ tóc đen, ông ấy chỉ có một đứa con trai này thôi, Thắng Lợi cũng không để lại cho ông ấy một đứa cháu nào, thì đã đi rồi, nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi."
Giáo sư Lý sụt sịt, người tóc bạc tiễn kẻ tóc đen, bất kể là ai khi nghe được câu nói này, đều cũng sẽ đồng cảm, huống hồ chi đó lại là đứa con trai duy nhất của ông ấy.
Hơn nữa, cậu ta vẫn chưa có con nối dõi, vậy thì làm sao không khiến cho ông ấy đau khổ được?
“Vậy con dâu của ông ấy thì sao?"
Ông Thạch nói: “Thắng Lợi cậu ta vẫn chưa cưới vợ, cũng chưa có đối tượng, ... Thắng Lợi lúc đó rất ưu tú, vậy mà lại hy sinh như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều nuối tiếc"
DTV
Giáo sư Lý cũng cảm thấy rất buồn, bản thân của ông ta không có con trai, nhưng con gái của ông ta rất hiếu thuận, nên ông ấy cũng không có gì lạ, không có con trai cũng không sao cả, nhưng ông Tiêu thì không giống vậy. Ông Tiêu có con trai, nhưng cậu ta đột nhiên c.h.ế.t đi, chuyện như thế này đổi lại người khác thì cũng sẽ không thể chấp nhận được.
“Để tôi đi coi ông ấy sao rồi."