Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:39
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh hai anh ba dù sao cũng không phải lúc, đợi đến khi bọn họ thi cấp ba thì kì thi đại học đã sớm được khôi phục. Dừng một chút: “Ba ông kia đối xử với em rất tốt, giáo sư Lý còn dạy em học viết học vẽ, ông Thạch còn nói sẽ dạy em học y Tô Kiến Quốc nghĩ nghĩ: "Vãn Vãn, học y cũng tốt, nhưng chuyện này quá nhạy cảm. Anh thấy, người như ông Thạch còn bị chuyển đến vùng nông thôn, điều đó có nghĩa là bác sĩ cũng không phải việc dễ làm. Chuyện này quá mạo hiểm."

Vãn Vãn đương nhiên biết anh cả lo lắng, bây giờ bác sĩ không phổ biến, giống như giáo viên cũng không phổ biến. Nhưng trong tương lai, hai nghề này khá được ưa thích, còn được xã hội đánh giá cao.

Kiếp trước cô bé bị bệnh, toàn kết bạn với bác sĩ, vẫn luôn phải chống đỡ ở bệnh viện, cô bé đối với bác sĩ hết lòng kính trọng, nhưng đồng thời cũng sợ bệnh viện.

Trong lòng có loại mâu thuẫn này, khiến cô bé tạm thời không có hứng thú học y.

"Em không thích làm bác sĩ, anh yên tâm đi, em sẽ không ông Thạch học y đâu"

Lúc này Tô Kiến Quốc mới cảm thấy nhẹ nhõm, cậu bé thực sự sợ em gái mình sẽ vô tình đi theo ông Thạch học y. Đây là nghề nghiệp có tính rủi ro cao, hiện đang là đối tượng bị công kích, cậu bé phải chú ý đến em gái mình, không thể để cô bé bị ông Thạch dụ dỗ.

"Sau này em đừng đi đến bên kia chuồng bò nữa, nếu có người nhìn thấy, sẽ không có ích lợi cho em cả."

DTV

Tô Vãn Vãn nói: "Em biết, em sẽ cẩn thận."

Tất nhiên, Vãn Vãn biết, những người ở bên kia chuồng bò, bây giờ rất nguy hiểm, nhưng cô bé thực sự thích ba người bên đó.

Bất kể là ông Thạch hay giáo sư Lý, hay là ông Tiêu vừa mới đến chưa được bao lâu, cô bé đều rất thích họ.

Họ đều là những người lớn đáng yêu lại đáng kính, không hề giở chiêu trò gì, ngay cả giáo sư Lý trông rất lạnh lùng, khi nhìn thấy cô bé cũng sẽ nở nụ cười trên môi.

Đặc biệt là ông Tiêu, lúc mới đầu ông ấy thoạt nhìn có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng theo thời gian, sự nghiêm túc đó dần biến mất.

Sau một thời gian dài quen nhau, Vãn Vãn ngày càng phát hiện ra ông Tiêu rất dễ gần.

Bỏ qua thân phận trước đây của ông, đây là một ông lão, có gia đình có con cái.

Cô bé cũng cảm nhận được, ông Tiêu đối với cô bé rất tốt, đối với sự ân cần này, cô bé cảm thấy ông ấy coi cô như cháu gái của mình.

Có lẽ ông ấy nhìn ra bóng dáng cháu gái mình từ cô bé nhỉ?

Cô nhóc nhớ rõ ông ấy từng nói, ông ấy có một cô cháu gái, năm nay tám tuổi.

Tám tuổi, còn nhỏ như vậy, không biết chờ đến khi ông Tiêu trở về, có còn nhớ ông ấy không.

Nhưng người ta còn có bố mẹ đau lòng, chắc là cũng không quá cô đơn.

Giống như bây giờ, sau khi cô bò từ chuồng bò ra một lần nữa, ông Tiêu lại lôi kéo cô trò chuyện về cuộc sống hàng ngày.

Vãn Vãn thỉnh thoảng vẫn đến chuồng bò xem xét, đương nhiên mỗi lần đi, cô bé đều cẩn thận quan sát, không để ai phát hiện ra mình.

"Vãn Vãn, nhìn thấy cháu, ông lại nhớ tới Ngọc Nguyệt nhà ông. Hồi nó tầm tuổi con, luôn thích khóc, lúc nào cũng la hét đòi về nhà. Lần nào ông cũng bảo, nhà ông chính là nhà nó. Sau này, ông mời bảo mẫu, nhưng nó không thích người bảo mẫu ấy, rốt cuộc vẫn ngủ với ông, chỉ có ông dỗ nó ngủ, nó mới chịu ngử”. Khi Tiêu Trường Chinh nói về cháu gái mình, ánh mắt ông ấy toát ra vẻ dịu dàng.

Vãn Vãn hỏi: “Bố mẹ chị ấy đâu ạ?"

Những lời này dường như chạm đến chỗ đau trong lòng của Tiêu Trường Chinh, ông ấy thở dài: “Mất rồi."

Vãn Vãn chợt hiểu ra, con trai và con dâu của ông Tiêu đã mất rồi sao? Cô bé thì thầm: “Ông Tiêu, cháu xin lỗi, cháu...

Tiêu Trường Chinh nói: "Con trai ông đã hy sinh ở bờ biển lúc chiến tranh, nó rất tốt, ông rất tự hào về nó" Bên trong giọng nói đau thường, còn có sự tự hào.

Đây là niềm tự hào của người thân quân nhân nhỉ?

Có thể thấy, ông Tiêu cũng là một quân nhân, quanh năm ông ấy đều mặc quân phục, mặc dù cầu vai không có quân hàm.

“Ông Tiêu...” Mặc dù ông Tiêu nói rất hời hợt, nhưng cô bé biết trong lòng ông rất đau.

Con trai đã chết, con dâu cũng không còn, chỉ có một đứa cháu gái mới tám tuổi, hiện tại ông còn bị chuyển đến thôn Hạ Hà, nhất định rất lo lắng cho cháu gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-293.html.]

Cô bé cũng hiểu được, tâm trạng của ông Tiêu, lúc thấy cô bé sẽ luôn nghĩ đến cháu gái của mình.

"Ông chỉ có một cháu gái, hai đứa con gái của ông đều ở tỉnh khác, cháu trai và cháu gái cũng không thường xuyên về đây, có cháu gái ở bên cạnh ông, ông cảm thấy cuộc đời tràn ngập hạnh phúc. Đáng tiếc, bây giờ ông đang ở nông thôn, đứa nhỏ Ngọc Nguyệt nhất định rất đau lòng."

Đến một nơi xa lạ, có phải đêm hôm khuya khoắt sẽ không dám ngủ không?

Tiêu Trường Chinh nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn đến ngẩn người.

Vãn Vãn biết, ông Tiêu lại đang nghĩ về cháu gái của mình.

Một ông lão đáng thương, lẻ loi hiu quạnh một mình về quê, hết lần này đến lần khác bị lỗi ra bàn tán.

Tóc ông ấy trông càng bạc hơn, những nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn.

Trong lòng Vãn Vãn quyết định, về sau sẽ chú ý đến ông ấy nhiều hơn.

Khi Tiêu Trường Chinh đang ngẩn người, Vãn Vãn lại bị ông Thạch kéo đi.

Điều thích nhất của ông Thạch bây giờ là nhìn thấy Vãn Vãn đi qua chuồng bò để đến thăm họ, có thể nói chuyện vui vẻ với ông ta, đồng thời còn có thể thuyết phục cô bé.

“Vãn Vãn, cháu có muốn theo học y với ông Thạch không?” Ông Thạch cười hỏi cô bé.

Tô Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Không, cháu không thích học y “Vãn Vãn, học y rất tốt, có thể trị bệnh, cứu người, giúp đời, là công đức rất lớn đấy.” Ông Thạch lại thuyết phục.

Tô Vãn Vãn vẫn lắc đầu: "Không, cháu không muốn công đức."

Một ngụm đờm suýt chút nữa nghẹn ở cổ họng ông Thạch, đứa nhỏ này sao lại ngoan cố như vậy?

"Vãn Vãn, học y không chỉ có thể cứu người, còn có thể bảo vệ người nhà, cháu xem có đúng không? Chị họ cháu muốn theo ông học, mà ông còn chưa đồng ý đâu đấy.

Vãn Vãn biết chuyện này, không chỉ Vãn Vãn thường xuyên đến chuồng bò, ngay cả Tô Vũ Đình cũng thường xuyên đến.

Tô Vũ Đình muốn học y, vì vậy cô ta đã nhiều lần quấy rầy ông Thạch, nhưng ông ta không bao giờ đồng ý.

Ông ta coi thường Tô Vũ Đình, đã nhiều lần nói với Vãn Vãn, người ông ta để mắt đến là cô bé, muốn cô bé học Trung y với ông ta, muốn nhận cô bé làm học trò của mình.

Nhưng Vãn Vãn không đồng ý.

Cũng giống như bây giờ, sau khi ông Thạch thuyết phục rất lâu, Vãn Vãn vẫn kiên quyết từ chối.

Điều này khiến ông Thạch rất bất lực Giáo sư Lý bên cạnh nói: "Vãn Vãn, đừng nghe ông Thạch, học y thì có ích lợi gì? Vừa mệt vừa không có lời. Cháu đi theo ông đi, ông dạy cháu học chữ, dạy cháu hội họa, tương lai có tiền đồ thành họa sĩ."

Ông Thạch châm biếm: "Ông có còn là họa sĩ đâu, ông hiểu chữ cũ không? Không biết bây giờ đang kiêng kỵ nhất chuyện này à?"

Giáo sư Lý vặn lại: "Thế lúc này ông cũng có còn là bác sĩ đâu? Trung y không phải vẫn là cũ thôi sao? Ông làm sao bị tóm còn không biết à?"

Hai người cãi nhau một hồi, cuối cùng đều im lặng.

Bầu không khí bi ai, lan tỏa trong căn phòng này.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng bắt đầu thở dài.

Cho dù đó là Trung y hay là hội họa, đều là bảo vật quốc gia, được tổ tiên truyền lại. Bao nhiêu sách y bị đốt, bao nhiêu tranh vẽ của Trung Quốc bị chôn vùi và xé nát.

Đau lòng thật.

"Hai người lăn tăn cái gì vậy, hai người đều dạy cho Vãn Vãn là được mà, không được sao?" Tiêu Trường Chinh không nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, chỉ tưởng hai người lại đang cãi nhau về việc nhận đồ đệ.

Khi hai người nghe xong, không đúng sao? Để Văn Vãn đều theo học bọn họ, cho dù là y khoa hay hội họa, đều có thể học.

Loading...