Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:41
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vãn Vãn.” Cả ông Thạch và giáo sư Lý đều nhìn Văn Vãn.
"Dừng lại!" Tô Vãn Vãn giơ tay: “Cháu không phải là đứa nhỏ duy nhất ở đây, mọi người sao đều hỏi cháu thế? Cháu có ba anh trau, còn có anh Trình Kiêu, mọi người tùy tiện chọn ai cũng được. Cháu không thích học y, nhìn thấy bệnh viện là sợ hãi"
Cô thực sự sợ hãi, đấy là chuyện phát ra từ nội tâm, không phải nói đùa.
Mắt bọn họ sáng lên, còn người à?
Nhưng, lại đồng thời lắc đầu, không phải ai cũng có thể là học sinh của họ.
Vãn Vãn là người đã vượt qua kiểm tra của bọn họ, bất kể là tính cách hay trí thông minh, kể cả nhân phẩm, đều đủ tư cách.
"Ba anh trai của cháu, người này còn thông minh hơn người kia, còn có anh Trình Kiêu mà mọi người đã gặp qua, anh ấy rất tốt" Tô Vãn Vãn nói tiếp.
Trong ba người anh trai của cô bé, ngoại trừ người anh trai nhỏ Tô Kiến Quốc thường cùng cô bé đi giao đồ, hai người anh còn lại, ông Thạch và giáo sư Lý đều chưa gặp được.
Trình Kiêu cũng không thường xuyên đến, tổng cộng chỉ đến hai lần, nhưng bị sự nhiệt tình của Tiêu Trường Chinh làm cho sợ nên bỏ chạy, không bao giờ đến nữa.
"Ông biết Trình Kiêu. Mặc dù đứa trẻ này có vẻ không nói nhiều, nhưng nhân phẩm không tệ, tính cách cũng tốt." Ông Thạch trầm ngâm nói.
Ông ta xem như đã nhìn ra, khả năng Vãn Vãn thực sự không thích học y. Dưa hái xanh thì không ngọt, Vãn Vãn thật sự không thích theo ông ta học y.
Vậy đem chuyện này bàn với Trình Kiêu?
Giáo sư Lý nói: “Vãn Vãn, cháu thực sự không thích hội họa à?"
Tô Vãn Vãn nói: "Cháu không thích, nhưng cũng không ghét. Ông Lý, con sợ con không học được, lại làm ông mất mặt"
"Không sợ mất mặt, người là do ông chọn, cho dù cuối cùng cháu không học được cái gì, ông cũng nhận" giáo sư Lý nói.
Hội họa cần thiên phú, cũng như sự chăm chỉ cố gắng mỗi ngày. Vãn Vãn là một đứa trẻ thông minh, ông ta tin tưởng cô bé, chỉ cần cô bé có hứng thú, nhất định có thể học tốt.
“Ông Lý, ông thấy như này được không?” Cô bé nghĩ nghĩ: “Cháu bảo cả ba anh trai đến đây, cả anh trai Trình Kiêu nữa. Các ông xem bọn họ, người nào tốt hơn. Nếu bọn họ cũng không đồng ý, vậy cháu sẽ theo ông học hành. " Tô Văn Loan nói rất chậm, nghĩ xem nên nói câu nào trước.
Mỗi câu mỗi chữ, đều đánh trúng tâm can của giáo sư Lý và ông Thạch.
Họ cảm thấy, phương pháp này khả thi.
“Vãn Vãn, còn ông?” Tiêu Trường Chính chờ mong nhìn cô bé.
Tô Văn Văn sửng sốt: "Ông Tiêu, ông cũng biết y học và hội họa ạ?"
"Làm sao ông biết mấy thứ ấy được, ông là người xuất thân từ võ thuật. Ông chỉ là muốn hỏi cháu, một chút về hoàn cảnh của anh Trình Kiêu"
Tô Văn Văn sửng sốt, hỏi Trình Kiêu đang làm gì vậy?
DTV
Luôn cảm thấy ông Tiêu rất quan tâm đến Trình Kiêu, nhưng lại không hiểu, một người là người từ Bắc Kinh tới, còn người kia là người lớn lên ở thôn Hạ Hà, hai người không có khả năng có quan hệ gì với nhau .
"Ông chỉ muốn nghe chuyện xưa của Trình Kiêu thôi"
Tô Văn Văn nói: “Ông Tiêu không biết chuyện xưa của Trình Kiêu sao?” Trong thôn, ai cũng biết chuyện xưa của Trình Kiêu mà nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, ông Tiêu từ phía trên xuống đây, vậy thì có liên quan gì đến Trình Kiêu.
Có lẽ ông Tiêu đang nghĩ đến người khác, như thể thông qua nhìn cô bé để nghĩ đến cháu gái mình.
Tô Văn Văn nói: "Bố của anh Trình Kiêu là một thợ săn, cũng sống trong thôn này. Mọi người đều nói chú Trình là người ở rể. ông Tiêu, ở rể nghĩa là gì ạ?"
Tiêu Trường Chinh nói: "Ở rể là người đàn ông đó đến ở nhà người phụ nữ mà mình đã kết hôn, đứa trẻ sinh ra phải lấy họ mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-294.html.]
Tô Văn Văn cúi đầu suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu: “Vậy thì chú Trình không phải là người ở rể, anh Trình Tiêu không có cùng họ với mẹ anh ấy. Anh ấy còn có một em gái năm nay tám tuổi, nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, cháu nghe bố cháu bảo, chú Trình là anh em kết nghĩa của ông ấy. Lúc anh Trình Kiêu bốn tuổi, chú Trình bị một con lợn rừng húc c.h.ế.t ở trên núi, bây giờ chỉ còn lại hai người là anh Trình Kiêu và mẹ anh ấy".
Tiêu Trường Chinh im lặng lắng nghe, hóa ra cuộc sống của Trình Kiêu khó khăn như vậy sao?
Ông Thạch cảm thán: "Đứa nhỏ Trình Kiêu đúng là nhìn không ra, sớm như vậy mà đã mất bố."
Cuộc sống khó khăn là vậy, nhưng anh ấy có một trái tim mạnh mẽ, cũng không học theo những thói quen xấu, rất khó tìm, ông Thạch đột nhiên kích động có ý định muốn kiểm tra anh ấy.
Đột nhiên ông ta bắt đầu tò mò về Trình Kiêu.
“Còn em gái của cậu bé ấy đâu?” Tiêu Trường Chinh lại hỏi.
Tô Văn Văn nói: "Ông Tiên, nếu ông nói điều này trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ rất đau lòng. Em gái của anh Trình Kiêu bị bắt cóc rồi, cháu nghe mẹ cháu nói chị ấy đã bị bọn buôn người bắt cóc."
Tiêu Trường Chinh tim đập thình thịch: “Mất tích?” Ông ấy lại tự mình lẩm bẩm: “Cũng giống như Ngọc Nguyệt, đúng là đứa nhỏ đáng thương"
Không cha không mẹ, so sánh với Ngọc Nguyệt đáng thương của ông ấy. Bố của Trình Kiêu đã qua đời, còn có một người mẹ chăm sóc cậu ấy, nhưng Ngọc Nguyệt của ông ấy thậm chí đã rời đi.
Nhưng, họ đều là những đứa nhỏ đáng thương.
Trong lòng ông ấy, càng cảm thấy Trình Kiêu sống thật không dễ dàng gì.
Tô Văn Văn không suy nghĩ nhiều, cô bé nói: "Anh Trình Kiêu thực sự rất chăm chỉ, nếu các ông nhìn trúng anh ấy, thì nhất định phải chọn anh ấy. Anh Trình Kiêu cái gì cũng làm được, anh ấy rất thông minh"
"Còn ba anh trai của cháu thì sao?" Giáo sư Lý hỏi cô bé.
“Đương nhiên ba anh trai của cháu là ưu tú nhất rồi” Tô Văn Văn không khỏi khoe khoang: “Anh cả cháu rất lợi hại đấy, mười hai tuổi anh ấy đi học tiểu học, nhảy một lớp, rồi lại nhảy lớp tiếp theo. Hít sâu một hơi: “Bây giờ đang học trong huyện, thành tích khá tốt, mấy tờ giấy vuông vuông đỏ đỏ đều đó"
“Giấy khen ấy hả?” Giáo sư Lý tiếp lời.
Tô Văn Văn dùng sức gật đầu: "Đúng là giấy khen đấy."
"Còn anh hai thì sao?"
Cô bé nói: "Mặc dù anh hai của cháu không giỏi bằng anh cả, nhưng anh ấy rất khỏe, có thể đánh nhau, ngay cả người lớn cũng không thể đánh lại anh ấy. Anh ấy học tập cũng giỏi, lúc trước anh ấy cũng đã nhảy lớp, rất lợi hại nha."
Ba người nhìn nhau cười, cảm thấy Tô Văn Văn chính là mẹ hát con khen hay, mèo khen mèo dài đuôi, tâng bốc anh trai mình đến mức như kiểu trên trời có ở dưới đất thì không.
Ba người đều không coi trọng việc này, tiếp tục nghe Tô Văn Vãn khoác lác.
Tô Văn Văn tất nhiên biết ba người này nghĩ cô bé đang khoe khoang, vì vậy cô bé cố tình phóng đại: "Anh trai nhỏ nhất của cháu cũng nhảy lớp nha, bây giờ đang học cùng lớp với Trình Kiêu" Sau khi dừng một chút: “Ông Lý, cháu biết ai có thể theo học vẽ tranh Trung Quốc với ông rồi, nhất định anh trai nhỏ của cháu sẽ rất thích."
Giáo sư Lý nói: "Không vội, việc này ta cũng không gấp, chúng ta cứ quan sát trước đã rồi lại nói."
Đối với việc lựa chọn học sinh, ông ta cũng không nóng vội. Ông ta thích Vãn Vãn, vì vậy muốn dạy cô bé, nhưng Vãn Vãn có vẻ không hứng thú lắm với việc này. Những người khác, cứ từ từ rồi tính.
Không phải ai muốn học, thì có thể học được.
Vãn Vãn lại nói với ông Thạch: "Ông Thạch, cháu biết ai là học trò tốt nhất cho ông rồi, đó là anh Trình Kiêu" Chớp chớp mắt: “Anh Trình Kiêu rất đỉnh nhé, lúc cháu bị thương ở tay, anh ấy đã băng bó cho cháu." Còn nói thêm: “Anh ấy còn chữa thương cho Báo săn nữa, học được từ chú Đồng Diệu đấy. À, các ông có biết Báo săn là ai không?"
"Ai vậy?" Ông Thạch phối hợp hỏi cô bé.
Tô Vãn Vãn mỉm cười nói: "Báo săn là chó của anh Trình Kiêu, rất lợi hại, còn lên núi bắt thỏ."
Khóe miệng ông Thạch giật giật dữ dội hai cái.
“Vậy cháu dự định làm gì?” Tiêu Trường Chinh tò mò hỏi cô bé.
Tô Vãn Vãn nói:"Ước mơ lớn nhất của cháu là được ăn những món ngon nhất trên thế giới, được vui chơi, ừm... còn có, được nuông chiều"
Mong muốn của cô nhóc rất thấp, rất thấp, thấp như hạt bụi.