Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:43
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về kế hoạch cuộc sống tương lai, cô bé vẫn còn nhỏ, vì vậy không muốn nghĩ về nó quá sớm, đợi đến khi cô bé trưởng thành, đi học rồi nói sau.

Tiêu Trường Chinh và những người khác cảm thấy, Vãn Vãn không có ước mơ nào cả, nhưng họ lại cảm thấy, suy nghĩ của cô bé cũng không sai.

Cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cô bé là một người cực kỳ thông minh, đôi khi không có ước mơ cũng chính là ước mơ lớn nhất rồi.

Không ai dám đánh giá thấp Vãn Vãn, bọn họ rất thích cô bé.

Thực sự mà nói nếu cô bé không bái sư học đạo với bọn họ, đây có lẽ là sự nuối tiếc của họ phải không?

Nhưng khi nghe cô bé nói ba người anh trai của cô bé và Trình Kiêu đều rất xuất sắc, lại phải suy nghĩ lại.

Lúc Tô Vãn Vãn từ trong chuồng bò đi ra, nhìn đi nhìn lại, nhìn mãi, nhưng không có ai chú ý đến bên này, vì thế nên lúc này cô bé lặng lẽ đi về.

Nhưng mà, cô bé đã vui mừng quá sớm, vừa ra khỏi chuồng bò không bao lâu, đã bị một người để mắt tới.

Tô Vũ Đình tận mắt nhìn thấy Vãn Vãn bò ra khỏi chuồng bò, sau đó đi về phía nhà mình. Cô ta dùng sức cắn chặt môi, không cần suy nghĩ cũng biết, Văn Vãn cũng làm giống như cô ta.

Vãn Vãn làm cái gì trong chuồng bò? Có phải cô bé cũng giống như cô ta đang cố gắng lấy lòng ba vị kia chứ?

Đặc biệt là ông Tiêu, ông ấy sẽ là người thường xuyên xuất hiện trên TV trong tương lai. Nếu như lấy lòng được ông ấy, đối với tương lai của mình không cần phải nói, dù sao cũng sẽ rất tốt. Chỉ tiếc là, ông ấy không có cháu trai.

Mấy lần đi tới chuồng bò, ba vị nhân vật lớn kia đối với cô ta không mặn không nhạt, cô ta thấy rất tức giận, nhưng thật sự không thể không đi.

Cô ta muốn tác động đến tâm tư của bọn họ, mấy năm nữa toàn bộ những người này đều sẽ trở lại cương vị của mình, một khi ôm cái đùi nào, còn sợ là không có may mắn ư?

Quay đầu nhìn lại hướng chuồng bò, cô ta nghiến răng nghiến lợi, rồi đi đến hướng chuồng bò.

Nhưng lại không biết rằng, cảnh này đã bị nhìn thấy bởi một người khác.

Khi Tô Vãn Vãn về nhà, bố mẹ và anh trai cô đã thu dọn xong đồ đạc.

Sau khi hỏi ra mới biết, đây là chuẩn bị dọn lên trên huyện.

"Bố mẹ, anh hai anh ba thì phải làm sao bây giờ?"

Anh hai và anh ba đang học trường tiểu học trong thôn, bây giờ cũng không thể lên huyện đi học nhanh như vậy được. Hộ khẩu của hai anh em đều ở nông thôn, không thể học trường tiểu học trong huyện, chỉ khi thi đỗ vào trường trung học cơ sở thì mới có thể chuyển lên.

"Chúng ta không đi theo đâu, chỉ có bố và anh cả con sẽ sống ở đó thôi. Anh cả con đang học trường trung học cơ sở trong huyện, ngày thường ở trọ trong trường học cũng không thuận tiện, thức ăn trong nhà ăn của trường cũng không bằng được ở đội vận chuyển. Đợi đến lúc cuối tuần, chúng ta sẽ cùng nhau qua đó.” Lục Tư Hoa giải thích.

Lúc này Tô Vãn Vãn mới nhận ra, hóa ra chỉ có anh trai và bố cô bé đi thôi. Lại nghĩ lại, mẹ nỡ không?

Vì anh cả phải sống ở trường, nên chúng tôi chỉ gặp nhau mỗi tuần một lần, nhưng bố ngày nào cũng về nhà, mẹ thực sự nỡ sao?

"Mỗi ngày Kiến Quốc đều phải đi qua đi lại thôn Hạ Hà, không khả thi, trọ ở trường cũng không thoải mái, phòng ở bên kia đã xuống cấp, vừa dịp có thể qua đó ở. Bố con còn phải mỗi ngày đều về nhà, quá cực khổ, mỗi ngày đi làm đã rất mệt mỏi rồi"

Vãn Vãn hiểu được, quả thực có hơi vất vả cho bố, ngày nào cũng phải về nhà, lại còn không có xe, tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc.

Cô bé đặc biệt nhớ ở kiếp trước, muốn đến huyện học thì chỉ cần có nhà và đăng ký hộ khẩu thường trú là được, chứ không bị quản chặt như bây giờ, anh hai, anh ba chỉ được đi học ở trong thôn.

"Anh, ông Thạch, ông Lý, ông Tiêu bọn họ muốn gặp anh với anh hai anh ba đấy, nói muốn dạy bọn anh kỹ năng"

Tô Kiến Quốc lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện hai ngày trước với Vãn Vãn, khi biết ông Thạch và giáo sư Lý muốn dạy y thuật và hội họa Trung Quốc cho cô bé, anh ấy vội vàng lắc đầu: “Anh không đi đâu, anh không có hứng thú với mấy thứ đó. Kiến Binh cũng khỏi cần phải đi, em ấy thậm chí còn ít quan tâm đến nghiên cứu y học của Trung Quốc, ngược lại Kiến Dân có thể đến đó thử xem."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-295.html.]

Kiến Dân thích vẽ từ khi còn nhỏ, mặc dù cũng không đang vẽ cái gì.

Vãn Vãn đương nhiên biết điều này, đó là lý do tại sao cô bé lại đề cử với giáo sư Lý.

Cô bé hy vọng ba người anh trai của mình đều sẽ thành công. Anh cả đã lớn, có suy nghĩ riêng, không cần đoán cũng biết, anh cả sẽ thi đại học, còn chuyện chuyên ngành thì trước mắt vẫn chưa biết. Nhưng nhất định sẽ không học y hay nghệ thuật, ngành học này không thích hợp với anh cả.

Anh hai và anh ba còn quá nhỏ, trước mắt không có cách nào biết được tình huống của bọn họ, nhưng anh ba thích vẽ, điều này ai cũng biết. Cô bé có ý lướt qua anh hai, chỉ giới thiệu anh ba cho giáo sư Lý.

"Ừm, anh cũng không thích y thuật, lại càng không thích hội họa, ah không thể nào tĩnh tâm nổi, Kiến Dân đi là thích hợp nhất." Tô Kiến Binh cũng đồng ý.

Kiến Dân hai mắt sáng lên: "Vãn Vãn, anh thật sự có thể sao?"

Vãn Vãn nói: "Em cũng không rõ nữa, đây là những gì ông Thạch và ông Lý đã nói"

"Học vẽ tranh cũng tốt. Nhưng mấy người ở bên phía giáo sư Lý không tốt, chúng ta cần phải suy xét một chút." Lục Tư Hoa nghĩ nghĩ, dù cho trong lòng cô ấy thấy việc này rất tốt, thì bây giờ cũng phải cảnh giác mười phần.

Tô Cần cũng nói: "Chúng ta phải thận trọng về vấn đề này, trên huyện xét duyệt rất gắt gao, nhiều người muốn đi đường tắt, đều bị lôi ra ngoài."

Chỉ cần nghĩ đến tình huống đó, Tô Cần đã cảm thấy đáng sợ. Anh ấy đã nhiều lần nhìn thấy những người bị lôi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, thân thể vô cùng yếu ớt.

Đứa trẻ sẵn sàng đến chuồng bò, anh ấy từ lúc ban đầu cũng đã nghĩ đến việc giúp đỡ những người này, nhưng rủi ro quá lớn.

Kiến Dân nói: “Vậy con không đi nữa. Kiến Dân đã tám tuổi rồi, có cái gì không hiểu nữa đâu? Cậu ấy cũng đã nhiều lần chứng kiến, cái cảnh bị kéo ra từ chuồng bò.

“Con không đi, con không đi. Cậu bé lại nói.

DTV

Tô Vãn Vãn cũng trầm mặc, về chuyện này, hình như có chút khó khăn.

Một mình cô bé đi đến chuồng bò là một chuyện, nhưng cùng anh ba đi lại là một chuyện khác. Nếu nhỡ bị bắt, không đền được mất.

Vẽ tranh cũng cần phải có thời gian, không thể ngày một ngày hai là xong chuyện.

“Anh ba, anh vẫn nên chớ vội đi, để sau hãy nói” Vãn Vãn bỏ qua ý định để để anh ba với cô bé đến bái sư học đạo giáo sư Lý.

Tô Vãn Vãn không biết rằng, chính vì hủy bỏ kế hoạch mà cô bé đã mang lại lợi ích lớn cho nhị phòng, tránh được một tai họa.

Chính cô cũng định đi chậm lại, tạm thời không đến chuồng bò.

Việc chuyển nhị phòng của gia đình họ Tô, khiến nhiều người trong thôn bị sốc. Nhất là gia đình họ Trình ở đối diện, biết chuyện Tô Cần với Tô Kiến Quốc sáng sớm sẽ chuyển đến huyện.

Người đến chúc mừng gần đây nhất, đương nhiên là thằng ba Tô Thành Tài.

Mặc dù chú ấy cũng được phân công công việc ở trong thành phố, nhưng với tư cách là một nhân viên tạm thời, điều này không phải chuyện tốt.

Nhưng nhà cũ không có ai đến, bà Tô ngược lại muốn đến nhưng bị ông Tô trấn áp, không cho bà ta qua quậy phá.

Tô Vũ Đình chắc là người khó chịu nhất, chuyện gì tốt đều ở bên nhị phòng, còn bây giờ đại phòng trôi qua không được như ý.

Không được, cô ta không thể để như vậy, cô ta phải tìm cách.

Cô ta đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hôm đó nhìn thấy Tô Văn Vãn đi ra khỏi chuồng bò, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười lạnh.

Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tóm được điểm yếu của Tô Vãn Vãn, sau đó tiêu diệt nhị phòng.

Loading...