Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:45
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Văn Uyển không biết việc này, gần đây cô bé không có đến chuồng bò, muốn trốn tránh.

Cô bé nghĩ đến việc đi theo Tô Cần và Tô Kiến Quốc sẽ lên trên huyện, liền nói với Lục Tư Hoa về ý nghĩ này.

"Vãn Vãn, ý của con là con muốn sống ở trên huyện với bố và anh cả con á?" Lục Tư Hoa không thể tin được.

DTV

“Dạ, mẹ, con muốn cùng bố đi lên đấy xem” Tô Văn Vãn gật đầu thêm lần nữa.

Lục Tư Hoa có hơi do dự, chồng và con trai lớn rời đi, cô ấy không có lo lắng, nhưng con gái cũng muốn đi theo, cô ấy lại không yên lòng.

“Vãn Vãn, sao đột nhiên con lại nghĩ đến việc lên trên huyện?” Lục Tư Hoa nói: “Con theo mẹ ở lại thôn, chờ anh hai và anh ba thi đậu cấp hai thì sẽ lên đấy mà.” Cô ấy thực sự lo lắng cho Kiến Binh và Kiến Dân. .

“Mẹ, con thật sự muốn đi. Vãn Vãn dừng một chút: “Con sẽ không bị bắt cóc đâu, bố ở đội vận chuyển, con muốn đi xem"

Nhưng thật ra cô bé muốn đi xem, muốn hòa nhập vào cuộc sống thành thị trước.

Cô bé đã ngây ngốc ở quê bốn năm, đã chán ngấy rồi, chỉ mới đến huyện có mấy lần, lần nào bọn họ lúc nào cũng vội vã, chẳng thu hoạch được cái gì.

“Tư Hoa, để đứa nhỏ đi đi, phòng của chúng ta ở ngay tại đội vận chuyển, đứa nhóc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tô Cần thuyết phục Lục Tư Hoa.

Trong bốn đứa trẻ, Vãn Vãn là người anh ấy thương nhất. Chỉ cần Vãn Vãn đưa ra ý muốn hay quan điểm, miễn là anh ấy có thể làm được thì không có gì là anh ấy không thể đồng ý.

"Mẹ, mẹ có thể đi cùng bố và anh cả, con sẽ chăm sóc thật tốt cho em trai, đợi đến cuối tuần, con sẽ mang Kiến Dân đến huyện mọi người" Tô Kiến Binh nói.

Lục Tư Hoa do dự: "Nếu mẹ không ở đây, mấy bữa cơm của bọn con phải làm sao bây giờ?"

"Mẹ, con biết nấu ăn, trong nhà còn có đồ ăn tự trồng, chúng con có thể tự mình nấu"

Tô Kiến Dân nói: "Con cũng có thể nấu ăn, con và anh hai sẽ thay phiên nhau làm."

Lục Tư Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định: "Như này thì sao, mỗi sáng mẹ đều sẽ chuẩn bị trước đồ ăn, buổi trưa bọn con hâm lại, buổi tối mẹ sẽ từ trên huyện trở về nấu cơm cho mấy đứa" Cô ấy vẫn cảm thấy lo lắng cho hai đứa con trai của mình. Tuy bọn chúng nói mình biết nấu ăn, nhưng nhất định sẽ nấu không được ngon, đây chỉ là cái cớ để an ủi cô mà thôi.

"Mẹ, thật sự không cần mà, đồ ăn con nấu rất ngon đấy, mẹ không tin thì để tối nay con nấu cho mẹ nếm thử."

Tô Kiến Binh không muốn mẹ mình phải chạy đi chạy lại hai lần như thế vì bọn họ, sẽ rất vất vả.

Lúc bố và anh cả định lên trên huyện, cậu ấy đã nghĩ đến việc để mẹ đi cùng. Chẳng qua lời đề nghị của em gái lại vừa vặn, có thể để mẹ cùng đi đến đó. Mấy ngày bình thường bọn họ vất vả một chút, cuối tuần có thể cùng nhau lên huyện chơi.

"Thật ra, Kiến Binh và Kiến Dân cũng có thể sống với cả nhà ở trên huyện. Mỗi ngày đều có xe buýt buổi sáng và buổi tối, chỉ cần tốn năm tệ, là có thể ngồi xe đi thẳng đến thôn."Nghĩ nghĩ, Tô Kiến Quốc nói:“Thật ra cũng không tiêu đến năm tệ, trẻ con đi xe, chỉ cần một hai tệ là đủ. Vừa tiết kiệm thời gian và công sức, mà lại không cần Kiến Binh và Kiến Dân phải tự nấu ăn, mọi người có thể sống với nhau ở trên huyện..

“Bố nghĩ biện pháp này khả thi này, đến lúc đó bố sẽ xem có thể nhờ cậy mối quan hệ của mình để mua một chiếc xe đạp không,để Kiến Băng và Kiến Dân đạp xe về nhà. Tô Cần cũng đang cân nhắc.

"Quên chuyện xe đạp đi, cái đấy tốn hơn mấy trăm tệ, lại còn cần có mối quan hệ, thôi để Kiến Binh Kiến Dân ngồi xe buýt đi." Lục Tư Hoa cuối cùng quyết định chuyển cả gia đình lên trên huyện.

Cô ấy đã quyết định như vậy, một là cả nhà có thể đoàn tụ, không cần phải chia cắt hai nơi. Thứ hai là bởi vì sợ người ở nhà cũ sẽ chạy tới, lần này phòng ở không được chia xuống, ánh mắt ghen tị của nhà cũ bên kia, làm sao cô ấy có thể không nhìn thấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-296.html.]

Cô ấy không muốn dính dáng hay có quan hệ gì với nhà cũ, chứ đừng nói đến việc con trai bị bên nhà cũ chọc tức.

Sớm khóa cửa phòng ở đây, đem chuyện này nói với ông Sơn Thúc và bác Đại Minh, cả gia đình chuyển lên hết trên huyện cho bớt việc.

Còn một nguyên nhân chính khác, sau khi lên huyện, mỗi đêm Vãn Vãn sẽ không chạy đến chuồng bò nữa.

Gần đây mí mắt của cô bé giật dữ dội, trong lòng hoảng loạn, luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, vẫn nên phòng ngừa thì hơn, ít nhất cũng để giảm bớt được phần nào chuyện này.

Khi Trình Kiêu biết chuyện thì đã là xế chiều.

Cậu ấy chạy đến tìm Vãn Vãn, trong lòng có cảm thấy hơi không nỡ buông bỏ.

Cậu nhóc không có nhiều bạn bè, chỉ có nhị phòng của gia đình họ Tô là có mối quan hệ thân thiết nhất. Kiến Quốc đã đi học ở trên huyện, nhưng Kiến Binh và Kiến Dân vẫn đang học trường tiểu học trong thôn, có thể thường xuyên nhìn thấy nhau. Lần này Vãn Vãn cũng lên trên đấy, không biết bao giờ mới gặp lại được.

"Anh Trình Tiêu, sáng sớm mai chúng em sẽ đi lên huyện rồi, sau này cũng sẽ lại ở đó, anh nhất định phải sớm thi lên huyện học nhé, em chờ anh." Văn Vãn rất miễn cưỡng chia tay với Trình Kiêu, nhưng cô bé thực sự muốn vào huyện sống.

Trình Kiêu lặng lẽ nhìn cô bé, không nói lời nào.

Ánh mắt rất u buồn, ngay cả Vãn Vãn cũng muốn bỏ đi à?

"Anh Trình Kiêu, em sẽ đang đợi anh ở trên huyện, sau này anh còn phải dạy em viết chữ đấy. Bây giờ em chỉ có thể viết một vài ký tự, em vẫn muốn học thêm" Giọng nói mềm mại của Tô Vãn Vãn khiến trái tim Trình Kiêu tan chảy.

Cậu nhóc "Ừm" một tiếng: "Anh nhất định sẽ sớm lên trên huyện, em chờ anh nhé." Dừng một chút, giọng nói có chút kiềm chế: "Em không được quên anh"

Vãn Vãn còn nhỏ như này, đợi đến lúc cậu ấy vào cấp hai, chắc chắn cô nhóc này sẽ quên mất rồi. Chỉ cần vừa nghĩ đến khả năng này, Trình Kiêu đã cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cậu ấy vất vả lắm mới có được một người bạn, một người em gái tốt, nếu như Vãn Vãn thật sự quên mất, cậu ấy thực sự sẽ rất khổ sở, rất khó chịu.

Tô Vãn Vãn trấn an cậu ấy: "Anh Trình Kiêu, em có quên ai cũng sẽ không ai quên anh đâu mà. Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ nhớ anh, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ quên anh"

Nỗi bất an trong lòng Trình Kiêu đã dịu đi rất nhiều: “Vậy em nhất định phải làm được, không được phép quên anh. Cậu nhóc nhắc đi nhắc lại bắt cô bé phải hứa.

Tô Văn Vãn giơ ngón tay lên: "Vậy chúng ta ngoéo tay đi, ai không làm được sẽ là cún con."

Ngón tay của hai người đã móc vào nhau, có thứ gì đó thuộc về lời ước hẹn, đang d.a.o động trong lòng hai người.

Vãn Vãn đương nhiên sẽ không quên cậu ấy, cô bé không phải là con nít, không có thời điểm trí nhớ mơ hô.

“Tia chớp có đi theo em không?” Trình Kiêu nghĩ đến Tia chớp, chó có thể được nuôi ở đấy không?

Tô Vãn Vãn gật đầu: "Em không thể sống thiếu Tia chớp được, nhất định sẽ mang theo bên mình. Còn có mấy con thỏ nhỏ, em cũng muốn mang theo hai con, số còn lại sẽ đưa cho anh Trình Kiêu.

Cách đây một khoảng thời gian, Trình Kiêu đã cho cô bé một ổ thỏ con, cô bé đã chăm sóc chúng rất tốt. Chắc chắn nếu muốn mang đi hết toàn bộ thì không khả thi, trước hết cứ mang theo hai con thôi, phần còn lại đưa cho Trình Kiêu.

"Được, những con thỏ này anh sẽ thay em chăm sóc thật tốt, đợi một ngày nào đó em trở về thôn, nhất định có thể nhìn thấy những con thỏ nhỏ này"

Trình Kiêu hứa với cô bé.

Loading...