Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:48
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ cần Vãn Vãn yêu cầu làm cái gì, cậu ấy đều sẽ cố gắng hết sức làm cho bằng được, cho dù không làm được cũng sẽ cố gắng hoàn thành.
Đồng thời, trong lòng cậu nhóc thầm nghĩ, phải chăm chỉ học tập, cố gắng sớm lên trên huyện một chút, học hết cấp ba sớm để còn đỡ đần mẹ.
Những năm qua, mẹ đã vì cậu ấy mà vất vả nhiều như vậy, tóc mẹ đã có chút hoa tiêu, chứ đừng nói gì đến dung mạo của mẹ.
Cậu nhóc cũng từng nghĩ đến chuyện, để mẹ đi tái hôn, nhưng nói thế nào mẹ cũng nhất quyết không đồng ý.
Bà ấy từng nói, không muốn, không tái hôn nữa, một lần là đủ rồi.
"Vãn Vãn, em không đi qua bên kia chuồng bò tạm biệt ba vị đấy sao?" Trình Kiêu đột nhiên hỏi.
Tô Vãn Vãn giật mình, không hiểu tại sao Trình Kiêu lại đột nhiên hỏi điều này, cô bé nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Thôi ạ, em không nên qua đó đâu, tốt nhất đừng khiến cho ông Thạch, ông Lý với ông Tiêu cảm thấy buồn."Tạm biệt là chuyện không tốt lắm, vẫn nên đừng đi kẻo kí©h thí©ɧ ba người lớn tuổi đấy.
Nghe cô bé nói sẽ không đến chuồng bò, lúc này Trình Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, không đi mới tốt.
"Quyết định của em là đúng đấy." Trình Kiêu khen ngợi cô bé, còn nói: “Em có biết không, chuyện em đi đến chuồng bò, Tô Tảo Tảo đã biết từ lâu rồi"
Tô Vãn Vãn "Hả" một tiếng, giật mình, Tô Vũ Đình biết rồi?
Làm thế nào cô ta phát hiện ra?
"Em đi chuồng bò, cô ta cũng thường xuyên đi tới đấy, xác suất hai người đυ.ng phải nhau đương nhiên rất cao. Hôm đó lúc em bò ra từ chuồng bò, Tô Tảo Tảo đã nhìn thấy được, cô ta còn tưởng rằng mình quỷ không biết thần không hai, nào ngờ lại bị anh bắt gặp."
Đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn đấy à?
Tô Vũ Đình có lẽ sẽ không bao giờ ngờ được rằng, cô ta phát hiện ra chuyện của Vãn Vãn, lại không nghĩ tới sẽ bị cậu ấy nhìn thấy một màn này.
Hôm ấy lúc tan học về, định ra chuồng bò nhìn thử xem, thì thấy cảnh này.
Sắc mặt Tô Vãn Vãn cũng tối sầm lại, không ngờ tới Tô Vũ Đình lại giở trò này.
Cô ta không chặn cô bé ở trên đường, nhưng lại lén lút ở phía sau lưng.
Sau ngày hôm đó, cô bé chưa bao giờ đến chuồng bò lần nữa, nếu không đã bị Tô Vũ Đình tóm gọn? Ai biết liệu cô ta có báo cáo sự việc này hay không?
Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng này, Tô Vãn Vãn lại thấy rùng mình.
Trong khi Tô Vũ Đình đang đợi để bắt được điểm yếu của Vãn Vãn, Vãn Vãn đã cùng gia đình đi lên huyện từ sớm, lên xe buýt chuyến đi đến huyện thành. Tô Cần lần này cũng không tiết kiệm chút tiền này, hiện tại cuộc sống của nhị phòng đã tốt hơn, tiền lương cũng cao hơn, tiền tiêu cho bên ngoài cũng nhiều hơn, cho nên không cần tiết kiệm chút tiền này.
Cả nhà Vãn Vãn ngồi chuyến xe sớm nhất lên trên huyện.
Tô Cần còn phải quay lại làm việc, mọi thứ nên được thu dọn ở nhà cũng đã được dọn dẹp.
Tô Kiến Quốc không cần tiếp tục phải ở trọ trong trường nữa, muộn chút nữa còn phải đến trường dọn khỏi ký túc xá, chỉ có Kiến Binh và Kiến Dân không đi cùng, bọn họ còn phải đến trường. Sau khi tan học vào buổi tối, bọn chúng sẽ đi xe buýt chuyến tối muộn lên trên này.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Vãn Vãn được ngồi ô tô, những chiếc xe thời này thực sự không tốt bằng những chiếc ô tô đời sau. Vừa lung lay lại còn ọp ẹp, chạy cũng chầm chậm, suốt quãng đường đi qua, chỉ cần có người đi đường, đều sẽ phải dừng lại.
Chẳng cần biết xe có đủ người hay không, có đông hay không cũng không quan trọng, dù đông đến mấy cũng phải chen lên.
Trong xe đủ thứ mùi, Vãn Vãn bị mấy thứ mùi này bốc lên đến mức suýt nôn mửa, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Đang mơ mơ màng màng, cô bé được Tô Cần ôm vào lòng, cũng may lúc này trong xe không có đông người, bọn họ tìm được chỗ ngồi. Nếu không, suốt quãng đường phải đứng, lại còn bế một đứa trẻ trong tay, chắc chắn không chịu nổi.
Lần này không giống mấy năm trước, trên xe gặp được người quen cũ, có thể tán gẫu.
Người trong xe không quen biết nhau, cả người Lục Tư Hoa cũng choáng váng, có chút say xe, không muốn nói chuyện, bèn dựa vào lưng ghế, tựa đầu vào vai Tô Cần, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Có tiếng nói chuyện trong xe, cũng có một số người đang khoác lác, khiến đầu óc Vãn Vãn càng thêm quay cuồng hơn.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-297.html.]
"Vãn Vãn, ngồi xuống ngủ đi, lúc nào đến, bố sẽ gọi con dạy" Tô Cần thì thầm vào tai Tô Vãn Vãn.
Vãn Vãn gật gật đầu, cô bé thật sự không nhịn được, nếu còn không ngủ nói không chừng thật sự sẽ nôn ra mất.
Nếu thực sự nôn ra, điều đó sẽ rất tồi tệ, sẽ bị mọi người nói, thậm chí những người tồi tệ còn sẽ mắng mỏ cô bé.
Cô ngậm miệng lại, dựa vào trong n.g.ự.c Tô Cầm, được bố ôm, cô bé chìm vào giấc ngủ mê man.
Khi cô nhóc bị Tô Cần đánh thức, đã là một giờ sau.
Sau khi xuống xe, Tô Kiến Quốc không thể đợi được đã lao về phía trường học.
Cậu ấy sợ sẽ bị muộn.
Hai người Tô Cần và Lục Tư Hoa lại lên xe buýt của huyện, tiến về phía đội vận chuyển.
Sau khi Tô Văn Vãn bị đánh thức, thì không thể ngủ tiếp được, nằm trên vai Tô Cần, cô bé tò mò nhìn đường phố của huyện.
Huyện Nghi An này vô cùng hoa lệ, mặc dù không sôi động như sau này, nhưng nó có đầy đủ, có rất nhiều thứ. Nhiều huyện còn chưa mở tuyến xe buýt nhưng huyện Nghi An đã mở, tuy không mở nhiều tuyến, nhưng quan trọng đã mở một số tuyến chính.
Có tổng cộng hai cửa hàng trung tâm bách hóa ở huyện thành, là do hợp tác xã lớn hơn hợp tác và cung ứng, một cái ở phía đông, một cái ở phía nam.
Đội vận chuyển ở ngay tại phía đông.
Đoàn xe của đội vận chuyển không chỉ đơn giản là chạy trong huyện, mà còn đi vào thành phố, thậm chí là các tỉnh.
Có hai con đường để đi đến thành phố, một là từ phía đông, một cái khác là ở phía bắc.
Chỉ là đường ở phía bắc kia, nếu bất đắc dĩ cần đi đường vòng, đi xuyên qua một huyện khác.
Rất ít người chọn con đường này, hầu như tất cả đều đi từ phía đông.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến cổng của đội vận chuyển.
Tô Vãn Vãn tò mò mở tròn mắt nhìn về phía cổng đội vận chuyển, liền thấy hai thanh niên trẻ tuổi mặc quân phục đứng gác ở đó.
Đây là quân nhân hay nhân viên bảo vệ thế?
Vãn Vãn biết đội vận chuyển thuộc Cục Lực lượng Vũ trang, cơ quan phụ trách quản lý, chiêu mộ lính xuất ngũ và bố trí công việc cho gia đình quân nhân, cũng như quản lý một số nghiệp vụ quân sự khác, phụ trách quản lý và huấn luyện dân quân.
Hai cảnh vệ đứng gác này, có quân hàm ở cầu vai và mũ, chắc là quân nhân chính thức nhỉ?
Vãn Vãn không biết nhiều, tối đa cũng chỉ là quan sát từ những chi tiết này.
“Nhân viên Tô, chú tới công ty làm đấy à?” Gác cổng nhìn thấy Tô Cần liền cùng anh ấy chào hỏi.
"Đúng vậy, tôi và vợ con tôi cùng nhau đến đây, đây là vợ tôi Lục Tư Hoa, còn đây là con gái tôi, tên gọi ở nhà là Vãn Vãn"
Người gác cổng ngay lập tức bị thu hút bởi Tô Văn Vãn, anh ấy nói: "Ái chà chà, con gái nhà anh đáng yêu thật, rất xinh đẹp nha."
Tô Vãn Vãn cũng tò mò nhìn sang, đấy là một ông lào, nói là ông lão, nhưng thực ra ông ta chắc mới ngoài năm mươi, không già lắm, chả qua nhìn có hơi già một chút thôi.
Vãn Vãn nói ngọt, kêu ông ta là "Bác", điều này khiến người gác công, ông Dương sướиɠ đến phát dồ rồi.
Muốn kiếm thứ gì đó cho cô nhóc, sờ khắp túi nhưng chẳng thấy món nào ngon. Lại đi vào buồng tìm mà, lật tung mọi nơi tìm hoài cũng không thấy.
Ở đằng kia, Tô Cần đã quẹt thẻ xong, đưa vợ và con gái về nhà của họ.
Đợi lúc người gác cổng đi ra, mấy người Tô Cần đã rời đi rồi.
Nhà của Tô Cần ở khu 2 của tòa nhà 1 trong khu gia đình của đội vận chuyển, đó là một tòa nhà cao tầng, họ sống ở trong ngôi nhà bên trái trên tầng hai.