Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:50
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tòa nhà này đã cũ, Tô Văn Vãn ước lượng chắc phải có ít nhất cũng phải hai mươi tuổi ngôi nhà.
Bây giờ có nhà ở tòa nhà, đã được coi là rất tốt rồi, tòa nhà bình thường thường thì không nói, ngay cả nhà trệt cũng chưa chắc đã có, thậm chí nhà ngói còn phải xem vào vận may.
Việc phân chia nhà ở, không phải là điều mà ai muốn là được phân, cần phải có điều kiện.
Các gia đình bình thường sẽ được phân bổ loại nhà dành cho một người, chỉ rộng từ 20 đến 30 mét vuông, chỉ cần có vách ngăn, cả gia đình lớn của họ có thể ở rồi.
Nếu may mắn, có mối quan hệ to, thì chia được căn nhỏ 40 mét vuông, 50 mét vuông đã là rất may mắn, mỗi lần phê duyệt cũng không chia chia được mấy phòng như vậy đâu.
Thật trùng hợp, ngôi nhà mà Tô Cần được phân vào thời điểm đó, chính là một ngôi nhà nhỏ rộng 50 mét vuông, ở tầng 2, bất kể là ánh sáng hay vị trí đều rất tốt.
Ngôi nhà này ngay từ đầu đã bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, trong đó có không ít cán bộ. Thành thật mà nói, sao có thể đến lượt Tô Cần.
Chẳng hiểu sao lúc đó có hai cán bộ lại tranh giành nhau, cãi nhau kịch liệt đến nỗi đánh nhau, lãnh đạo cũng bực mình nên quyết định bốc thăm lấy nhà, để mặc cho vận may của mọi người phân định.
Cứ như vậy, ngôi nhà này bị Tô Cần lấy được, trở thành người may mắn.
Chuyện này mà nói ra, không mấy ai thực sự tin tưởng, mọi người đều nói vận may của Tô Cần tốt đến mức bùng nổ rồi.
Chuyện này cũng là sau này khi Tô Vãn Vãn vào ở rồi, mới nghe thấy từ Tô Cần.
Vãn Vãn cũng nghĩ trong lòng, vận may của nhị phòng, luôn luôn tốt như vậy.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước cửa nhà, Tô Cần lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Tổng cộng có hai chiếc chìa khóa, được người chủ trước đưa cho anh ấy trước khi nghỉ việc. Có bốn chiếc chìa khóa, nhưng người ta chỉ đưa cho anh ấy có hai chiếc, rốt cuộc là bị mất, hay là không muốn đưa cho anh ấy, cũng không biết được.
DTV
Sau khi Lục Tư Hoa nghe được chuyện này, cô ấy bèn nói với Tô Cần: "Chúng ta phải lấy lại được chìa khóa, sống kiểu này không an toàn."
Đúng là thực sự không an toàn, mặc dù có bảo vệ ở bên ngoài, nhưng là những công nhân già đã nghỉ hưu, vợ chồng ông Dương chắc chắn có có thể vào cổng của đội vận chuyển. Nếu hai chiếc chìa khóa không bị mất mà vào tay người khác, lỡ lọt ra ngoài thì sao?
Mặc dù nghi ngờ người khác như vậy là không tốt, nhưng Lục Tư Hoa phải phán đoán tất cả những điều có thể xảy ra trước.
"Chờ chúng mình thu dọn xong, sau khi tan làm chúng mình đi lấy lại chìa khóa một lần nữa." Tô Cần nói.
Lục Tư Hoa nói: "Kỳ thực em có thể tự mình đi, chỉ cần nói cho em biết địa chỉ của hai chiếc chìa khóa kia là được, không rõ đường, em có thể sẽ hỏi người khác."
Tô Cần vẫn quyết định để anh ấy đi theo. Chuyện này cũng không vội, hiện tại ở nhà cũng chưa mua sắm gì cả, không cần lo lắng. Cho dù ông Dương thật sự xông vào như bọn họ đoán, cũng sẽ không đến sớm như vậy, cần phải có thời gian.
“Bố, con với mẹ có thể làm được.” Tô Vãn Vãn cũng muốn ra ngoài đi dạo.
"Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Hai người chưa quen thuộc đường xá ở trên huyện, vẫn là để bố dẫn hai người đi một vòng thì tốt hơn. Còn chuyện chìa khóa, bố sẽ báo cho phòng quản lý nhà ở, nếu bọn họ có thể giúp chúng ta lấy được hai cái chìa khóa là tốt nhất, nếu như không giúp chúng ta được, thì chúng ta có thể đến chỗ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua hai cái khác! Tô Tần nói: "Bây giờ hai người cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đi, bố đi làm, không lại đến muộn"
Sau khi Tô Cần rời đi, Lục Tư Hoa bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Ngôi nhà họ được cấp quả thực rất tốt, so với những ngôi nhà khác thì mới hơn và rộng hơn rất nhiều, ngôi nhà tốt như vậy, cũng vì hai cán bộ xảy ra mâu thuẫn, mới thành của hời cho gia đình họ.
Vãn Vãn cũng đi theo dọn dẹp giúp Lục Tư Hoa, việc cô bé có thể làm cũng không có nhiều, nhưng cô bé vẫn cảm thấy mình có thể làm được.
Cửa nhà mở ra, có người thò đầu vào: "Hai người là người nhà của Tô Tần à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-298.html.]
Tô Vãn Vãn nhìn sang, kia là một người phụ nữ và một đứa trẻ đang đứng ngoài cửa.
Người phụ nữ đó trông trạc tuổi Lục Tư Hoa, khoảng ba mươi tư, ba mươi năm tuổi, người trên huyện chăm sóc da rất tốt, nhìn cô ấy trẻ hơn Lục Tư Hoa rất nhiều.
Đứa bé là một bé gái, chừng năm sáu tuổi, thắt b.í.m tóc, rụt rè đứng bên cạnh người phụ nữ, cũng tò mò nhìn Vãn Vãn.
"Tôi là vợ của Tô Cần Lục Tư Hoa, xin hỏi cô là...?"
"Tôi tên Bao Cúc Hoa, là vợ của đội trưởng đội vận chuyển. Đây là con gái tôi Đóa Đóa" Cô ấy kéo cô bé bên cạnh tới: “Đóa Đóa, mau chào dì đi"
Đóa Đóa trốn bên cạnh Bao Cúc Hoa, rụt rè nhìn ra bên ngoài, nhưng cô bé không chào Lục Tư Hoa.
Đôi mắt chuyển động, giống như trái nho đen, mặt tròn, rất đáng yêu, nhưng lại khá nhát gan.
Tô Văn Vãn đi tới nắm tay cô bé: "Mình tên là Tô Văn Vãn, có thể làm bạn tốt của cậu được không?"
Lần đầu tiên nhìn thấy, cô nhóc đã rất thích cô gái nhỏ này.
Đóa Đóa sợ gặp người lạ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của Vãn Vãn, cô bé có vẻ buông lỏng, vui vẻ nói: "Được chứ, mình tên là Đóa Đóa, năm nay năm tuổi."
"Vậy chị lớn hơn em, em mới bốn tuổi."
Lục Tư Hoa và Bao Cúc Hoa nhìn thấy hai đứa trẻ làm thân với nhau rất nhanh.
Bao Cúc Hoa nói: "Đóa Đóa nhà tôi nhút nhát, có rất ít bạn bè, không ngờ được mới gặp lần đầu tiên, đã chơi thân với Vãn Vãn nhà chị rồi."
Đợi đến khi Tô Vũ Đình nhận được tin Tô Vãn Vãn lên huyện từ những người khác, cô ta hoàn toàn choáng váng.
Tô Vãn Vãn đi kiểu gì?
Sao Vãn Vãn luôn ra chiêu không theo lẽ thường vậy? Không phải cô bé luôn chạy đến chuồng bò sao? Cô ta đã nhìn thấy rất nhiều lần, chỉ cần cô ta có thể nắm được bằng chứng Tô Vãn Vãn đã đến chuồng bò, cô ta sẽ có thể sắp xếp một số biện pháp thích hợp. Đợi đến khi cô ta chuẩn bị xong mọi thứ, mới bắt chim trong l*иg chứ.
Không nghĩ tới Tô Vãn Vãn lại chạy lên trên huyện Nghe nói vẫn chưa trở về!
Tại sao số Tô Vãn Vãn này lại luôn may mắn như vậy? Cô ta tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.
Cắn răng nghiến lợi, cô ta rất không cam tâm, nhưng lại nghĩ đến con quỷ nhỏ đáng ghét phiền phức này lên trên huyện cũng tốt, sẽ không có ai cướp mất hào quang của cô ta.
Về người bạn mới này, Tô Vãn Vãn rất thích.
Đóa Đóa là một cô gái nhỏ rất dịu dàng rất dễ thương, bụ bẫm, mặt tròn thân tròn.
Chỉ là hơi nhút nhát, có thể là ít nhóm trẻ con chơi cùng. Trong Đội vận chuyển không thiếu trẻ con, bé trai là nhiều nhất, nhưng bé gái cũng không có nhiều. Vãn Vãn cũng là sau này mới biết được, rất nhiều gia đình không nhất định giống Tô gia, thương yêu con gái đến tận xương cốt. Rất nhiều những cô bé gái sẽ bị bỏ đến nông thôn, bé trai sẽ được đón đến thị trấn sống cùng ba mẹ.
Có vài bé trai rất nghịch ngợm, túm b.í.m tóc nhỏ, rất nhiều lần Đóa Đóa đã bị túm đau khóc lên. Rồi lại không dám cáo trạng với ba mẹ, nguyên nhân từ đây mới khiến cô bé có tính cách tương đối nhút nhát.
Một đứa bé năm tuổi, dưới những tác động bạo lực như vậy, sẽ nhút nhát đem phần dũng khí đó giấu sâu trong lòng. Lại càng không dám đi chơi cùng mấy đứa trẻ đó, sợ càng bị bắt nạt hơn.
Thời gian dài, tạo cho Đóa Đóa một loại nỗi sợ và tính cách hướng nội.
Vẫn may, Đóa Đóa nhận lời mời của cô bé, không giữ khoảng cách với cô bé.
"Đi chơi đi, trong nhà có mẹ dọn là được rồi, đi cùng Đóa Đóa." Lục Tư Hoa thích nhất là nhìn bộ dáng con gái ngây thơ hồn nhiên, càng vui mừng khi ngày đầu tiên cô bé đến Đội vận chuyển đã kết giao được bạn.