Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:52
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ấy lo nhất chính là Vãn Vãn đến nội thành, không có bạn bè chơi cùng, sẽ rất cô đơn trống vắng, đây là điều cô ấy không muốn thấy nhất.
"Đóa Đóa, mình dẫn cậu đi gặp bạn Tia Chớp của mình" Vãn Vãn rất thích Đóa Đóa, liền muốn giới thiệu Tia Chớp với cô bé.
Sau khi Tia Chớp đến nội thành, đã bị Lục Tư Hoa nhốt trong phòng, không để nó chạy ra ngoài.
Tia Chớp mới đến môi trường mới, sợ nó không thích ứng được, cũng sợ sẽ dọa tới những đứa trẻ khác, sau khi đến nhà, đã bị Lục Tư Hoa xích lại.
"Tia Chớp là ai?" Đóa Đóa không biết Tia Chớp mà Vãn Vãn nói, tưởng rằng người nào đó.
Tô Vãn Vãn nói: "Đó là con ch.ó nhà mình, mình đã nuôi nó từ nhỏ, lúc nó được ôm về đây khi vừa mới được sinh ra. Hiện tại đã sắp ba tuổi. Nó khỏe lắm, nó sẽ giúp mình dọa những người bắt nạt mình"
Khi bất chợt nghe thấy đó là một con chó, Đóa Đóa còn khá sợ. Cô bé sống ở nông thôn, trước kia ở nông thôn cũng có rất nhiều chó, còn sẽ cắn người, cô bé suýt chút nữa cũng bị cắn. Sau này ba mẹ đưa cô bé vào nội thành, nhà cửa của ba được phân xuống, lại khỏi phải đến nông thôn. Nhưng cô bé vẫn sợ chó, sợ chúng nó sẽ cắn mình.
"Mình không muốn, mình sợ chó" Đóa Đóa liên tục lắc đầu.
Người sợ chó, sao đều sợ vậy. Vãn Vãn cũng không miễn cưỡng, có một số việc cần phải từ từ, cô bé cũng biết nếu không để Đóa Đóa chính thức hiểu rõ về Tia Chớp, cô bé sẽ vĩnh viễn sợ.
Tia Chớp của cô bé rất hiểu chuyện đó, chưa bao giờ cắn bừa. Nhớ rõ lần đầu tiên thiếu chút nữa nó đã cắn Tô Đại Lực, lúc ấy cũng là bởi vì bác cả đoạt lại nhà lớn của bọn họ, Tia Chớp nhảy vọt lên. Sau đó bị cô bé ngăn lại, Tia Chớp cũng không cắn Tô Đại Lực.
"Kỳ thực mình rất muốn giới thiệu Tia Chớp với cậu, nhưng mình có thể hiểu cho cậu, vậy chúng ta sẽ không đi gặp Tia Chớp nữa" Dừng một chút, Văn Vãn lại nói: “Về sau mình dẫn Tia Chớp ra ngoài chạy, thì cậu làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không đi chơi cùng mình sao?"
Đóa Đóa mím miệng, nhỏ giọng nói: "Mình cũng muốn khắc phục nỗi sợ trong lòng, nhưng vẫn sợ." Cô bé cũng muốn gần gũi với chó, nhưng khi nhìn thấy chó, phản ứng của tâm lý, sợ muốn chết.
"Trừ Tia Chớp của mình ra, còn có hai người bạn nhỏ nữa, cậu muốn đi xem không?"
Đóa Đóa nghĩ tới vừa rồi Vãn Vãn nói bạn là Tia Chớp, bạn của cô bé không chỉ đại biểu người đi?
"Lại là chó sao?" Đóa Đóa nuốt nuốt nước miếng, cô bé không muốn gặp chó.
Vãn Vãn lắc đầu: "Không phải chó, là hai con thỏ xám nhỏ, không, bây giờ nên gọi là thỏ xám lớn rồi"
Đây là Trình Kiêu tặng cho cô bé, lúc tặng thỏ xám cho cô bé, chúng còn vô cùng bé, mới được sinh không lâu, sau đó được cô nuôi, đã lớn rồi, không lâu nữa thì có thể sinh thỏ con rồi.
Nghe thấy thỏ, mắt Đóa Đóa sáng lên: "Thật vậy sao? Mình muốn đi xem." Lại dừng một chút, hỏi Văn Vãn: “Thỏ biết cắn người không?"
Vãn Vãn nói: "Sẽ không cắn người đâu, chúng nó rất ngoan, chỉ cần cậu cho chúng ăn rau xanh, bọn chúng sẽ không ngừng cắn, cái miệng nhỏ nhắn hoạt động, rất đáng yêu.
DTV
Cô bé đương nhiên sẽ không nói, thỏ ăn rau xanh rất tốt, nhưng là rau xanh quý, mọi người cũng không có thực lực kinh tế đi mua rau xanh cho thỏ. Bây giờ cô bé đều là lấy một ít cỏ xanh cho ăn, nếu lấy rau xanh, dù cho người nhà cưng chiều cô bé, cũng không thể đâu.
Ăn thứ đó, đắt bao nhiêu.
"Vãn Vãn, mình muốn đi xem thỏ của cậu." Ánh mắt Đóa Đóa trong suốt, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng.
Bạn của cô bé quá ít rồi, lại càng không nói tới đồ chơi. Trong nhà có một anh trai, tuy rằng mẹ dẫn cô bé theo, cùng ba đến nội thành, nhưng rất ít khi mua đồ chơi cho cô bé. Mẹ nói trong nhà phải nuôi một đại gia đình, chỉ có ba có tiền lương, ăn cơm cũng phải ráng ăn nhanh, nào có tiền cho cô bé mua đồ chơi.
Tuy rằng ba mẹ đối xử với cô và anh trai khác nhau, nhưng vẫn thực sự cưng chiều cô bé, so với gia đình khác, cô bé thật sự rất hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-299.html.]
"Có thể, thỏ của mình để ở trong phòng, hôm nay mình đã mang qua đây" Vãn Vãn kéo tay cô bé, đi về hướng Tô gia.
Vốn dĩ Vãn Vãn cùng Đóa Đóa chơi đùa ở bên ngoài, ngược lại cũng không gặp những đứa trẻ nghịch nghợm mà Đóa Đóa nói. Rất nhanh hai cô bé đã đến cửa Tô gia, liền thấy được Bao Cúc Hoa đang giúp Lục Tư Hoa thu dọn phòng.
Bao Cúc Hoa người này, ngoại trừ nói nhiều ra, thì cũng không có khuyết điểm gì, cũng thích giúp đỡ hàng xóm.
Hai người vừa làm việc, vừa nói cười.
Ngày thường Lục Tư Hoa không nói nhiều, trước kia ở thôn Hạ Hà, sẽ không trò chuyện nhiều như này, nếu không cũng sẽ không bị bà nội Tô chèn ép gây gắt như vậy.
Nhưng tính cách cô ấy cũng không phải hướng nội, lúc cô ấy cùng Bao Cúc Hoa nói chuyện, đa số là Bao Cúc Hoa nói, cô ấy là người nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ chêm vài câu.
Cô ấy không quá hiểu rõ về Đội vận chuyển, ngày thường cũng chỉ nghe Tô Cần nói vài sự việc, dù sao cũng không hiểu lắm.
Bao Cúc Hoa lại là người thích buôn chuyện bát quái, thời gian buổi sáng này, cô ấy liền nói rất nhiều chuyện về Đội vận chuyển, ông chủ gì đó mất chức rồi, vợ chồng Tây gia cãi nhau, lãnh đạo nào sợ VỢ, lãnh đạo nào thích đánh vợ.
Lục Tư Hoa rất ít khi phát biểu ý kiến, mặc kệ chuyện nhà ai, cô ấy đều không tham dự, nhưng nghe Bao Cúc Hoa nói như vậy, cũng làm cô ấy hiểu thêm về Đội vận chuyển, cái này có lợi.
Đang trò chuyện, Vãn Vãn liền dẫn Đóa Đóa qua đây.
Không biết có phải nghe được tiếng bước chân của Vãn Vãn hay không, hay ngửi thấy mùi của Vãn Vãn, đột nhiên Tia Chớp sủa một tiếng, cô bé nghe thấy tiếng dây xích kéo trên mặt đất, hẳn là Tia Chớp muốn đến tìm cô bé, bị buộc dây xích ở đó.
Nghe thấy tiếng sủa của Tia Chớp, Đóa Đóa sợ tới mức trốn ra sau lưng Vãn Vãn, cơ thể run lẩy bẩy, nói: "Mình... sợ..."
Vãn Vãn cảm giác cô bé không ngừng lôi kéo quần áo mình run rẩy, khuôn mặt tái nhợt toàn mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt môi, bộ dạng kia đúng là làm Vãn Vãn đau lòng.
Vãn Vãn nói: "Đóa Đóa đừng sợ, Tia Chớp bị xích rồi, nó không chạy ra được đâu. Mình đi ôm thỏ ra đây được không?"
Cô bé thật sự không ngờ, lúc này Tia Chớp lại sủa, có thể là rất nhớ cô bé đi? Sau khi cô bé dẫn Tia Chớp vào phòng, liền trực tiếp đi theo Đóa Đóa ra ngoài chơi.
"Chó sẽ cắn người." Đóa Đóa vừa kéo vừa nói.
Bên trong là hai người Lục Tư Hoa và Bao Cúc Hoa, nghe thấy bên ngoài có tiếng vang cùng tiếng sủa của Tia Chớp, cũng không vội dọn dẹp, đều chạy ra ngoài, vừa lúc thấy bộ dáng Đóa Đóa chốn phía sau lưng Vãn Vãn.
Bao Cúc Hoa nói: "Đóa Đóa, con ch.ó kia sẽ không cắn người" Cô ấy biết cô bé nghe thấy tiếng sủa liền sợ hãi.
Lục Tư Hoa cũng nói: "Đúng vậy Đóa Đóa, Tia Chớp nhà cô rất ngoan, sẽ không cắn người đâu."
Đóa Đóa lại liều mạng lắc đầu, vẫn sợ hãi.
Vãn Vãn nói: "Đóa Đóa, chúng ta không gặp Tia Chớp, chúng ta đi xem thỏ. Cậu đưa cho mình một món đồ trên người cậu đi, mình cho Tia Chớp ngửi, nó ngửi được mùi của cậu, sẽ không sủa nữa, về sau cậu đi xem thỏ thì nó sẽ không sủa nữa."
"Nhưng, có thể chứ?" Đóa Đóa có chút không tin.
"Có thể chứ, Tia Chớp rất ngoan, đối xử với bạn bè nó rất săn sÓC.
Vãn Vãn biết, luôn trốn tránh cũng không phải chuyện tốt, trừ khi cô bé không nuôi Tia Chớp, trừ khi Đóa Đóa không chơi với cô bé. Phải cùng nhau chơi, nhất định phải đối mặt với Tia Chớp, sớm muộn gì mà thôi, chung quy phải nghĩ biện pháp khắc chế nỗi sợ chó của Đóa Đóa.
Khiến Tia Chớp quen thuộc với Đóa Đóa, Tia Chớp ngoan ngoãn nhất định sẽ khiến Đóa Đóa thích.