Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:54
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra trong nội tâm Đóa Đóa cũng muốn đến gần chó, nhưng vì cô bé có bóng ma tâm lý ở nông thôn, cho nên vô cùng sợ chó sẽ cắn cô bé, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng mà thôi.

Nghe Vãn Vãn nói như vậy, cô bé liền đưa khăn tay lụa cho Vãn Vãn.

"Đóa Đóa, cậu chờ mình nha" Cầm khăn tay của Đóa Đóa, Vãn Vãn đi đến căn phòng đang nhốt Tia Chớp.

Lúc này Tia Chớp đang ở trên ban công, trên cổ đeo cái vòng, trên cái vòng có dây khóa xích.

Nhìn thấy Vãn Vãn đến đây, Tia Chớp rất vui, chạy qua đây, đi loanh quanh Vãn Vãn, nâng hai chân trước lên, muốn nhào lên liếʍ mặt Vãn Vãn.

"Tia Chớp, nặng!" Vãn Vãn nói nhỏ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười. Tia Chớp thả hai chân trước xuống, lại đi loanh quanh Vãn Vãn.

Vãn Vãn ôm vuốt lông nó một hồi, lấy khăn tay của Đóa Đóa ra, để gần đến mũi của Tia Chớp, cô bé nói: "Tia Chớp, cậu ngửi đi, đây là khăn tay của bạn tốt mình, về sau cô bé đến đây, cậu cũng không thể sủa, biết không?"

Tia Chớp dán sát mũi vào khăn tay: “Ẳng" một tiếng, lè lưỡi híp mắt nhìn Vãn Vãn, giống như đang nói: tiểu chủ nhân, tôi biết rồi, tôi sẽ ngoan.

Vãn Vãn sờ đầu nó: "Tia Chớp ngoan nhất, buổi tối bảo mẹ làm đồ ăn ngon cho cậu"

Tia Chớp lè lưỡi, híp mắt lấy lòng: “Ẳng" một tiếng.

Vãn Vãn trấn an Tia Chớp, chạy ra khỏi phòng, kéo tay Đóa Đóa: "Đóa Đóa, Tia Chớp đã biết cậu rồi, chúng mình cần đi chào hỏi không? Nếu cậu không muốn, chúng mình đi xem thỏ trước, được không?"

Đóa Đóa do dự, nhẹ nhàng gật đầu, đi theo sau Văn Vãn, từng bước chậm rãi đi vào phòng.

Tia Chớp ở ngay trên ban công, lúc này đã muốn đứng thẳng lên, thân mình cao lớn, so với những con ch.ó khác thì lớn hơn. Nó lè lưỡi, ánh mắt gắt gao nhìn Đóa Đóa, điều này khiến trong lòng Đóa Đóa có một loại run sợ không nói lên lời.

Điều này làm cô bé nhớ tới thời gian còn ở nông thôn, tình cảnh thiếu chút nữa bị chó cắn, cơ thể của cô bé lại trốn sau Vãn Vãn, gắt gao túm lấy áo cô bé không buông tay.

Vãn Vãn vỗ vỗ Đóa Đóa đang trốn sau thân mình, nói với Tia Chớp: "Tia Chớp, không thể sủa, đây là bạn tốt của mình Đóa Đóa, cậu làm quen một chút, không thể dọa cô bé, biết không?"

ર Tia Chớp "Ăng" một tiếng, lại muốn tiến về phía trước ngửi ngửi, đáng tiếc thân mình đã bị xích lại, nó không đến gần được. Trong không khí tràn ngập mùi, làm cho nó ngửi thấy mùi như mùi khăn tay vừa nãy cô chủ cho nó ngửi. Nó lại "Ẳng" một tiếng.

Đóa Đóa vẫn rất sợ hãi, vẫn trốn phía sau Vãn Vãn, không dám tiến lên.

Vãn Vãn nói: "Tia Chớp bị xích rồi, nó không chạy được đâu. Cậu nhìn Tia Chớp đang chào hỏi cậu kìa, không cần sợ."

Đóa Đóa ngó đầu ra, nhìn về phía Tia Chớp.

Liền thấy Tia Chớp đang lè lưỡi, híp con mắt lại nhìn cô bé, biểu cảm kia rất dễ thương. Bộ lông màu nâu nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống ban công, chiết xuống một vòng hào quang. Không sủa, cũng không hung hãn trừng mắt nhìn cô bé, không giống như con ch.ó ở nông thôn trước đây.

Lá gan của cô bé lớn hơn một chút, dám dịch cả thân mình ra.

Tia Chớp vẫn không sủa to, chỉ nhẹ nhàng "Ång"

một tiếng, mũi đang ngửi ngửi, dường như đang ngửi mùi trong không khí.

"Mình không lừa cậu chứ, Tia Chớp rất ngoan" Văn Vãn nhìn bộ dáng của cô ấy, liền biết cô bé đang nỗ lực khắc chế nỗi sợ.

Đóa Đóa gật đầu, quả thật không hung dữ, tuy rằng rất to lớn, so với những con ch.ó khác to hơn rất nhiều, nhưng biểu tình không có hung dữ như vậy, thoạt nhìn quả thật rất ngoan ngoãn.

Lá gan của cô bé lại lớn hơn một chút.

"Nếu cậu vẫn không muốn qua đó chơi với Tia Chớp, chúng mình liền đến chỗ thỏ nhỏ, con thỏ rất đáng yêu." Vãn Vãn cảm thấy Đóa Đóa đã đến được bước này, đã là không tệ rồi, không thể lập tức khiến cô ấy hết sợ luôn được, từ từ sẽ đến, không vội phút nhất thời này.

Đóa Đóa lại gật đầu.

Vãn Vãn nói: "Vậy cậu chờ ở đây một chút, thỏ ở ngay bên cạnh Tia Chớp, cậu sẽ sợ, mình qua đó mang l*иg sắt lại đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-300.html.]

Cô bé chạy qua, nhấc l*иg thỏ qua đó.

DTV

Tia Chớp nhẹ nhàng "Ẳng" một tiếng, muốn chơi đùa với Vãn Vãn, Vãn Vãn nói: "Tia chớp, đừng vội, mình đem thỏ qua cho Đóa Đóa chơi đã, cậu phải ngoan, trước tiên đừng sủa, được không?"

Lúc Vãn Vãn đem l*иg thỏ qua, Đóa Đóa thấy thỏ nhỏ trong l*иg sắt, cả lòng đều bị manh hóa rồi.

Thỏ nhỏ thật đáng yêu, thân mình nho nhỏ, miệng nho nhỏ, vừa cử động qua lại ăn cỏ xanh, mắt đỏ đỏ, cái đầu nhỏ còn lắc lư theo động tác ăn, còn nhoáng lên một cái. Sao lại có động vật nhỏ đáng yêu như vậy, cô bé thật sự rất thích.

Nhìn thấy thế, cô bé vươn tay muốn sờ thỏ nhỏ, lại phát hiện bị l*иg sắt ngăn cách.

"Muốn sờ không?" Vãn Vãn quay đầu nhìn Đóa Đóa.

Đóa Đóa gật đầu, cô bé thật sự rất muốn sờ.

Vãn Vãn liền mở cửa l*иg sắt, bắt thỏ nhỏ trong l*иg ra. Cô bé rất thân thuộc với thỏ nhỏ, bắt ra như vậy, thỏ nhỏ cũng không phản kháng, vẫn đang động miệng nhai cỏ.

"Đến đây, sờ thử đi" Vãn Vãn ôm thỏ trên tay đến trước mặt Đóa Đóa.

Đóa Đóa vươn tay nhẹ nhàng sờ thỏ nhỏ, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác bộ lông mềm mại, khiến cô bé cảm thấy thật thoải mái.

Vuốt thật thoải mái.

"Thỏ nhỏ này là Trình ca tặng cho mình, cậu bé tặng mình một ổ, mình chỉ đem hai con qua đây. Nếu cậu thích, về sau có thể thường xuyên tới nhà mình xem thỏ nhỏ."

Đóa Đóa rất vui mừng, vuốt một hồi, cô bé lại cảm thấy như vậy đủ rồi, liền thu tay lại.

"Cậu muốn sờ thì sờ đi. Không chỉ nói cậu, mình cũng cảm thấy rất thích." Thấy cô bé thực sự thích, rồi lại thấy bộ dáng không thể không thu tay về, khiến Vãn Vãn thực đau lòng.

Cô ôm thỏ nhỏ nhét vào lòng Đóa Đóa, lại ôm một con từ trong l*иg sắt ra, cô nói: "Hai con thỏ này là một đôi, về sau còn có thể sinh con. Nếu cậu thật sự thích, chờ về sau bọn chúng sinh con, mình tặng cậu một con, vừa khéo?"

Mắt Đóa Đóa sáng lên: "Thật không?" Âm thanh nho nhỏ, sợ hãi.

Vãn Vãn nói: "Thật, qua một thời gian nữa thỏ nhỏ nhà mình có thể sinh con rồi, đến lúc đó tặng cậu."

Kỳ thật còn có một biện pháp, có thể đem con thỏ khác mà Trình Kiêu nuôi tặng cho Đóa Đóa một hai con, nhưng trong lòng cô bé lại không nguyện ý.

Mặc kệ là Trình Kiêu tặng thỏ cho cô bé, hay là cô bé tặng lại thỏ cho Trình Kiêu, đây là thứ thuộc về giữa cô bé và Trình Kiêu, cô bé không nguyện ý lại tặng lại cho người khác. Nhưng con của thỏ nhỏ sinh ra lại khác, đây là đời sau của đồ của cô bé, không phải trực tiếp đồ Trình Kiêu tặng cô bé.

"Đóa Đóa, cậu phải nói với ba mẹ, cậu muốn nuôi thỏ, nuôi thỏ nhỏ cần phải cho ăn cỏ xanh, cái này cần phải được ba mẹ cậy đồng ý!" Vãn Vãn nghĩ, còn nói.

Đóa Đóa gật đầu, đương nhiên cô bé biết rồi.

Nuôi thỏ cũng không phải cô bé muốn nuôi thì nuôi, nhất định cần phải có được sự đồng ý của ba mẹ, còn có anh trai đồng ý nữa.

"Bởi vì phải ăn cỏ xanh, cỏ xanh cũng không phải cậu có thể nhổ được, cần ba mẹ bọn họ hỗ trợ." Văn Vãn lại nói.

Tuy rằng Đóa Đóa cũng có thể đi nhổ cỏ, nhưng dù sao cũng không đủ, sức lực của trẻ con có thể được bao nhiêu, cơn thèm ăn của thỏ nhỏ thực chất rất lớn, chúng nó có thể ăn liên tục.

"Ừ, mình biết." Đóa Đóa rất nhu thuận gật đầu.

Đóa Đóa liền đứng lên, chạy "Bịch bịch" đến bên cạnh Bao Cúc Hoa, thở gấp nói: "Mẹ, con muốn nuôi thỏ."

Bao Cúc Hoa nói: "Nuôi thứ đó làm cái gì? ăn thì ăn nhiều, vừa ăn vừa kéo, bẩn chết"

Đóa Đóa bĩu môi, không lên tiếng, nước mắt chực trào nơi đáy mắt.

Vãn Vãn nói: "Đóa Đóa, về sau cậu thường xuyên tới nhà mình đi, thỏ nhà mình tùy cậu sờ tùy cậu cho ăn tùy cậu chơi." Đương nhiên cô bé không khuyên mẹ nhà người ta, cho Đóa Đóa nuôi thỏ, mẹ của Đóa Đóa có ý kiến, nhất định là không muốn tốn công tốn sức. lại lãng phí lương thực đi.

Loading...