Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:17
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên đến khu người nhà, có thể gặp được hàng xóm tốt như vậy, đây là vận may của Tô gia.
Phải biết rằng, vận may không tốt có thể gặp phải hàng xóm khó ưa, cũng không phải không có. Trước kia ở trong thôn chuyện như vậy cũng được nghe nhiều rồi, Lục Tư Hoa vẫn rất để ý về điểm này.
Có Bao Cúc Hoa hỗ trợ, rất nhanh cơm chiều đã làm xong, cũng không mệt.
Tô Kiến Quốc về trước tiên, cậu bé về đến liền hộ: "Mẹ, con về rồi! Có thể được ăn cơm chưa? Bụng đói sắp hỏng rồi, bữa trưa cũng không ăn hẳn hoi. Hô xong, liền thấy trong bếp còn có một người khác, không quen, lời gọi nhất thời thu lại.
Lục Tư Hoa từ phòng bếp ló đầu ra: "Kiến Quốc đã về rồi? Sao mình con về vậy, ba không đi đón con?"
Tô Kiến Quốc nói: "Con biết địa chỉ của Đội vận chuyển, sáng sớm ba đã dẫn con qua, không cần ba đến đón" Dừng một chút, lại hạ giọng: “Mẹ, nấu món gì ngon rồi?"
Bao Cúc Hoa nhìn bộ dáng của cậu bé, cười cười: "Tư Hoa muội tử, đây là con lớn nhà cô sao?"
DTV
Cô ấy biết, Tô gia có ba trai một gái, đứa lớn nhất là con trai đã 14 tuổi, học lớp sơ trung ở trường trung học trong trấn.
Càng nhìn càng thấy đẹp, cô ấy nghĩ tới con gái lớn của mình, trong lòng có suy tư riêng.
Con gái lớn của cô ấy một mực ở nông thôn không theo qua đây, năm nay đã mười lăm tuổi, cũng nên nói chuyện gia đình rồi. Cô ấy thấy đứa nhỏ Tô gia cũng không tệ, nếu có thể kết thông gia, đây đúng là chuyện tốt.
Cô ấy có ý riêng, nhưng không nói ra, qua một thời gian sau rồi nói.
Tô gia nhà người ta mới vừa nhậm chức, đã nói chuyện này, quả thật không tốt. Hơn nữa, cô ấy cũng muốn quan sát kỹ con trai lớn Tô gia, xem có thích hợp với Tú Tú nhà cô ấy hay không.
Sau khi có chủ ý này, cô ấy càng dụng tâm quan sát kỹ Tô Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc đã đem cặp sách trên vai bỏ xuống, cầm vào trong phòng, nói với Lục Tư Hoa: "Mẹ, con đi làm bài tập trước đã"
Cho dù đối với một bàn đồ ăn trước mặt, cậu bé cũng không ăn cơm trước, cũng không ăn vụng trước một hai miếng. Cậu bé không có thói quen như vậy, hôm nay lại có khách ở đây, quy củ phép tắc lại càng không cho cậu bé làm như vậy.
Căn nhà phân xuống Tô gia này có diện tích năm mươi mét vuông, sử dụng hợp lí, được ngăn làm ba phòng, phòng ốc cũng không quá rộng. Một phòng là của Tô Cần và Lục Tư Hoa, một phòng là của ba anh em Tô Kiến Quốc, một phòng khác rất nhỏ chỉ có thể kê một cái giường, đó là phòng của Vãn Vãn.
Vốn bọn họ quyết định bảo Vãn Vãn ở cùng với Tô Cần, nhưng Vãn Vãn lại không nguyện ý. Cô bé đã lớn rồi, hồi nhỏ trước kia ba mẹ không đồng ý, lần này lại không đồng ý nữa cũng không được, cô bé không muốn ở cùng một chỗ với ba mẹ.
Đến phòng của mình, Tô Kiến Quốc lấy bài tập ra bắt đầu làm, rất nhanh đã chìm đắm trong đống bài tập, đã quên cái bụng đói rồi.
Bên kia, Bao Cúc Hoa nói: "Tô Kiến Quốc nhà cô thật hiểu chuyện" Dừng một chút: “Cô dạy thật tốt."
Lục Tư Hoa nói: "Bốn đứa nhỏ nhà tôi đều rất nghe lời, Kiến Quốc là anh cả, từ nhỏ đã phải chăm sóc em trai em gái, càng thêm hiểu chuyện"
Bao Cúc Hoa nói: "Tư Hoa muội tử, cô nói với tôi một chút đi, cô đều dạy bọn nhỏ như nào vậy? Cảm giác mấy đứa nhỏ nhà cô đều đặc biệt ngoan, Kiến Quốc như vậy, Vãn Vãn cũng như thế." Ngưng một lát: “Không giống Đóa Đóa nhà chúng tôi, tuổi nhỏ hơn Vãn Vãn, lá gan lại bé như con chuột, khiến cho người ta không biết làm thế nào."
Lục Tư Hoa cũng hiểu, quả thật lá gan Đóa Đóa rất nhỏ, lá gan này còn không to bằng Vãn Vãn lúc một tuổi. Lúc Vãn Vãn một tuổi, có thể dẫn Tia Chớp chạy khắp nơi.
"Kỳ thật tôi cũng không dạy bọn chúng thế nào cả, lúc Kiến Quốc được sinh ra, tôi không có thời gian dạy thằng bé điều gì cả, cũng chỉ nói cho thằng bé biết việc gì có thể làm việc gì không thể làm. Kiến Binh và Kiến Dân, rất nhiều lúc đều do Kiến Quốc dẫn dắt, rất nhiều lúc hai đứa nhỏ làm gì cũng có hình bóng của Kiến Quốc. Nói đến đứa nhỏ Vãn Vãn này, con bé chính là một tiểu quái thai, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, chúng tôi nói một hai câu con bé đã hiểu. Lại có ba anh trai dẫn dắt cô bé, tôi với ông xã cũng không tốn quá nhiều tâm tư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-302.html.]
Thật đúng là Lục Tư Hoa và Tô Cần không dạy bọn nhỏ gì nhiều, rất nhiều lúc đều là bọn họ lấy mình làm gương, bọn nhỏ thay đổi một cách vô tri vô giác, chậm rãi dưỡng thành loại thói quen tốt này. Hiểu chuyện thật đúng là hiểu chuyện, chủ yếu cũng là bản thân Tô Kiến Quốc dưỡng thành thói quen này, sau này dạy em trai em gái. Bầu không khí gia đình rất quan trọng, giáo dục của ba mẹ cũng vô cùng quan trọng.
Có vài lời Lục Tư Hoa không thể trực tiếp nói thẳng, sợ Bao Cúc Hoa sẽ nghĩ này kia, trong lòng không thoải mái.
Lục Tư Hoa thấy, chuyện Bao Hoa Cúc đối với việc Đóa Đóa nuôi thỏ, là không đúng rồi. Bọn nhỏ có sở thích của bản thân, bọn nhỏ thích nuôi thỏ, đây là một sở thích, làm ba mẹ thì không thể cướp đi niềm vui của con cái được. Nhưng Bao Cúc Hoa như vậy là đang cưỡng ép cự tuyệt Đóa Đóa, đối với Đóa Đóa mà nói, nhất định tâm lý bị tổn thương không ít.
Nhưng là người ngoài, cô ấy lại không thể nói việc gì, về sau còn chung đυ.ng lâu dài, lại từ từ khuyên bảo đi. Lục Tư Hoa nghĩ.
Rất nhanh, Tô Cần và lão Ngô đã qua đây, lão Ngô còn mang theo đồ này nọ qua, Lục Tư Hoa nói: "Qua đây ăn cơm, sao còn mang đồ này nọ vậy"
Lão Ngô nói: "Đúng lúc gặp trên đường, liền mua chút đồ qua đây, cho bọn nhỏ nếm thử chút."
Lão Ngô mua một túi kẹo, Đóa Đóa thấy ba mình lấy một túi kẹo ra, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, nhìn mãi cũng chưa dịch chuyển tầm mắt.
Một màn này bị Vãn Vãn thấy được, trong lòng cô bé nghĩ, có phải Ngô gia không thường hay mua đồ ăn cho Đóa Đóa?
Bao Cúc Hoa bê thức ăn ra thấy hành động của Đóa Đóa, cô ấy dừng bước, nói: "Đến lúc ăn cơm rồi, còn ăn kẹo cái gì, cẩn thận sâu răng. Hơn nữa đây là ba con mua cho mấy người Vãn Vãn, không phải đồ con có thể ăn."
Trong mắt Đóa Đóa có chút thất vọng, rời tầm mắt khỏi túi kẹp, cúi đầu.
Tình cảnh này rơi vào mắt Vãn Vãn, còn có những lời vừa rồi của Bao Cúc Hoa, thở dài lắc đầu.
Đóa Đóa đáng thương.
Nghĩ như vậy, cô bé lấy một viên kẹo đưa cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa có chút sợ sệt, nhìn hai người lão Ngô và Bao Cúc Hoa, không dám chìa tay nhận.
Bao Cúc Hoa nói: "Vãn Vãn, không cần cho con bé kẹo đâu, đây là Ngô bá bá người mua cho con với anh trai. Trong nhà Đóa Đóa có rồi, lại nói phải ăn cơm rồi."
Vãn Vãn nói: "Không sao, chỉ ăn một viên." Đem viên kẹo nhét vào tay Đóa Đóa.
Đóa Đóa không nhận, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bao Cúc Hoa, mẹ không đồng ý, cô bé cũng không dám nhận.
Vãn Vãn lại hướng ánh mắt về phía Bao Cúc Hoa: "Dì Bao..." Cô bé gọi.
Bao Cúc Hoa nói: "Đóa Đóa mau cảm ơn Vãn Vãn đi."
Trong lòng Đóa Đóa vui vẻ, khóe miệng lại tươi cười, nói một tiếng "Cảm ơn", nhận lấy kẹo rồi nhanh chóng lột vỏ bỏ vào miệng, giống như có người muốn cướp kẹo của cô bé.
Một màn này, càng khiến Vãn Vãn chua xót.
Lục Tư Hoa thấy thế, âm thầm lắc đầu, Bao Cúc Hoa này giáo dục con cái rất nghiêm, nhưng đôi khi ngược lại lại không tốt.
Giống Đóa Đóa vậy, đúng lúc ngây thơ lãng mạn, hồn nhiên trong sáng, quá áp chế tính cách của cô bé, về sau chỉ càng ngày càng nhát gan.
Nhìn Đóa Đóa xem, đều đã bị giáo dục thành bộ dáng gì? Nhút nhát sợ sệt thành như vậy, giống như con rối gỗ, không có linh hồn, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.