Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:21
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Trường Chinh chơi xấu: "Nhóc không đồng ý với ta, ta cứ đi theo nhóc như này đấy, nếu nhóc không muốn cho dân làng biết, nhóc có quan hệ rất tốt với tôi, vậy thì đồng ý đi."

Đầu Kiến Binh phình to, nắm chặt nắm tay hận không thể đánh ông ấy mấy quyền, nhưng lại nhẫn xuống.

Tiêu lão gia tử nhìn như hơn sáu mươi hơn tuổi rồi, có thể chịu được mấy quyền của cậu bé? Không thể đánh, không thể đánh.

Tiêu Trường Chinh nói: "Nói giỡn thôi, sao ta có thể để cho người khác nhìn thấy nhóc ở cùng một chỗ với ta, sao ta có thể để người khác làm khó dễ nhóc. Vất vả lắm ta mới nhìn trúng một đứa nhỏ trong một thôn, ta dễ dàng sao?"

Ở trong quân đội, cũng không phải ông ấy chưa thấy ai có gân cốt tốt hơn Kiến Binh, nhưng bọn hắn đều đã lớn tuổi, không thích hợp làm đồ đệ của ông ấy. Việc luyện võ này, tốt nhất nên bắt đầu luyện từ nhỏ, đánh nền móng từ nhỏ, như vậy mới có đủ triển vọng.

Ông ấy nhìn trúng Kiến Binh, nhất định phải nghĩ biện pháp làm cậu bé đồng ý. Một lần không đồng ý, ông ấy liền quấy rầy hai lần, tóm lại cũng bị ông ấy quấy rầy đến đồng ý mới thôi.

"Tiêu lão gia tử, Trình Kiêu so với tôi thì càng thích hợp hơn sao? Thân cốt cậu ấy hoàn hảo hơn tôi, so với tôi thân thủ càng linh hoạt hơn, so tuổi cậu ấy còn nhỏ hơn tôi, cậu ấy thích hợp nhất" Tô Kiến Binh tính toán làm Tiêu lão gia tử dời mục tiêu.

Vừa nghe đến Trình Kiêu, tất cả động tác của Tiêu lão gia tử, đều ngừng lại.

Tô Kiến Binh thừa dịp cơ hội này, từ bên người ông ấy né tránh ra.

Dường như Tiêu lão gia tử không nhìn đến, đứng nơi đó không nhúc nhích, cuối cùng than dài một tiếng.

Lúc Tô Vãn Vãn biết chuyện này từ miệng anh hai, đã là một đoạn thời gian sau.

"Ông nội Tiêu muốn nhận anh làm đồ đệ?" Vãn Vãn có chút không dám tin, Không phải Tiêu lão gia tử không có gì để dạy sao?

"Đúng, ông ấy nói muốn dạy anh võ công, còn nói dạy anh chiến thuật trên chiến trường, bây giờ đầu anh cũng to luôn rồi. Vẫn luôn đề trốn ông ấy, ông ấy lại cứ quấn lấy anh" Đã nói với ông ấy rồi, Trình Kiêu càng thích hợp hơn so với anh, nhưng không biết Tiêu lão gia tử uống nhầm thuốc gì, vẫn cứ quấn lấy cậu bé, nói thế nào cũng vô dụng.

Tô Vãn Vãn lại trầm mặc, kỳ thật cô bé khá tán thành lời của Tiêu lão gia tử, Quả thật anh hai càng thích hợp với quân đội hơn.

Từ nhỏ anh hai đã yêu thích đánh giặc, quả đ.ấ.m vừa cứng, lời nói trong ngày thường đều lộ ra vẻ ngay thẳng, lại thích hợp hết mức.

Nhưng cô bé cũng hiểu, anh hai có rất nhiều băn khoăn, dù sao thân phận của Tiêu lão gia tử rất nhạy cảm.

Cô bé rất muốn nói với anh hai, thật ra chuyện thân phận cũng không phải lo lắng nhiều, lại qua vài năm nữa cuộc đại phong trào liền kết thúc rồi, nhất định Tiêu lão gia tử sẽ quay về đơn vị ban đầu của ông ấy, đến lúc đó nhất định sẽ không có chuyện thân phận gì.

Lại nghĩ, tạm thời vẫn không khuyên anh hai. Nếu anh hai thật sự muốn học với Tiêu lão gia tử, cô bé không khuyên thì cậu bé cũng sẽ học, nếu cậu bé không muốn, cô bé khuyên nhiều, cũng vô dụng.

Quả nhiên cô bé đoán đúng rồi, không lâu sau, Tô Kiến Binh lén lút nói với cô bé, cậu bé quyết định rồi, đi theo Tiêu lão gia tử học võ.

Cậu bé đã suy xét chuyện này rất lâu, vẫn mạo hiểm không chống lại được khát vọng võ thuật trong lòng cậu bé, còn có khát vọng chiến thuật, cuối cùng cậu bé vẫn đồng ý. Bái Tiêu lão gia tử làm thầy, đi theo ông ấy học võ thuật và chiến thuật, làm một nhân tài toàn năng.

Vãn Vãn rất tò mò, làm sao anh hai lại thay đổi chủ ý?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-304.html.]

Tô Kiến Binh còn có chút ngượng ngùng, cậu bé nói: "Chính mắt anh nhìn thấy một mình lão gia tử, đem bốn năm người quật ngã, anh bội phục." Lúc ấy cậu bé trợn mắt há hốc mồm, ai có thể nghĩ tới, Tiêu lão gia tử là một ông già hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng quật ngã được mấy người trai tráng kia, hơn nữa những người đó cũng không phải là người thường, vừa nhìn chính là binh luyện gia đình.

Anh hùng tiếc anh hùng, ngay tại thời điểm đó Tô Kiến Binh, tâm phục khẩu phục Tiêu lão gia tử, sớm trấn giữ thân phận nhạy cảm kia. Liền vứt chuyện kia ra sau đầu, một lòng chỉ muốn theo Tiêu lão gia tử học võ.

Sau đó, cô bé lại nghe được hai chuyện, chuyện thứ nhất là Trình Kiêu đi theo Thạch lão tiên sinh học y, hơn nữa cũng đi theo Tiêu lão gia tử học võ. Từ trước đến nay cô bé đều biết, năng lực học tập của Trình Kiêu tương đối tốt, không nghĩ tới một người vậy mà học hai thứ khác nhau.

Kiến Dân không đi theo giáo sư Lý học vẽ tranh, trong lòng cậu bé có băn khoăn, giáo sư Lý đã quan sát thử thách cậu bé.

"Nghe nói anh Trình Kiêu theo Tiêu lão học võ, đó là nguyện vọng của anh Trình Kiêu, Tiêu lão gia tử liền đồng ý!" Tô Kiến Dân nói cho Vãn Vãn chuyện này.

Ai cũng cho rằng, Tiêu lão gia tử quấn quýt lấy anh hai bái ông ấy làm thầy, lúc anh Trình Kiêu đề ra nguyện vọng, nhất định ông ấy sẽ đồng ý. Thật không ngờ, Lần đầu tiên Tiêu lão gia tử lại cự tuyệt, sau lại không biết như thế nào, lại đồng ý rồi. Giữa lúc cự tuyệt và đồng ý, cũng chỉ kém mấy phút Ai cũng không hiểu được, ngay cả anh Trình Kiêu cũng không vào được.

Chuyện thứ hai chính là, Tô Vũ Đình bị bắt rồi.

"Bị bắt? Chuyện khi nào? Chuyện gì xảy ra?"

"Ừm, nghe nói là bị người ta tố cáo, cô ta với Ngưu Bang bên ba lão gia tử chạm trán, bị người ta bắt đúng lúc lúc, chứng cớ xác thực, muốn nhờ cậy cũng không được." Tô Kiến Dân nói.

DTV

Vãn Vãn nhíu nhíu, không biết vì sao, cô bé có một loại trực giác, người tố cáo kia là Trình Kiêu.

Chuyện Tô Vũ Đình bị bắt quả tang thật sự rất khó để người khác tưởng tượng được, đây không giống với phong cách của Tô Vũ Đình mà? Một người thông minh và cẩn thận như cô bé, sao lại bị tóm?

“Nghe nói đi đến bên chuồng bò, bị người của đội chấp pháp và đội tuần tra bắt ngay tại trận, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có” Tô Kiến Dân hăng say nói: “Nghe nói là bị người ta báo cáo, nhưng cụ thể là ai báo thì không biết.

Tô Vãn Vãn nhớ, trước khi lên thị trấn, Trình Kiêu đã nói với cô bé rằng từng thấy Tô Vũ Đình nhìn thấy cô bé đến chuồng bò, bảo là có thể sẽ theo dõi rồi báo cáo. Cô bé có trực giác rằng Trình Kiêu là người đã báo cáo.

Việc này, cô bé có thể hỏi cậu ấy không? Vãn Vãn thầm nghĩ.

“Tô Tảo Tảo thật sự bị bắt rồi ạ?” Vãn Vãn có hơi không dám tin.

Tô Kiến Dân nói: “Nghe nói Tô Tảo Tảo không bị phạt, vì con bé còn nhỏ, một đứa trẻ bốn năm tuổi, ai có thể nghĩ là con bé cố ý chứ? Nhưng nhà bác Cả thì bị vạ lây rồi."

Vãn Vãn nghĩ cũng phải, Tô Vũ Đình có thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể hiểu gì? Ai mà nghĩ được thực ra cô ấy là linh hồn đã trùng sinh chứ? Trẻ con như vậy là lỗi của ai chứ? Tất nhiên là của người lớn, nhưng có thể tưởng tượng được, nhà bác Cả phải mang vạ rồi.

Chân của bác Cả Tô Đại Lực vẫn chưa khỏi, thiếu tiền lại không có y thuật giỏi, vết thương trên chân lại càng nặng, nghe nói giờ vẫn còn nằm trên giường, cả nhà phải dựa vào một mình Lưu Chiêu Đệ.

Hai vợ chồng ông bà nội Tô vẫn ở với nhà bác Cả nhưng cũng không thấy họ bỏ ra bao nhiêu tiền. Nhà mình có tiền hay không thì không rõ, nhưng lương thực trong nhà hiện tại vẫn do ông bà nội bỏ ra.

Lương thực nhà chú Hai và nhà chú ba cho giờ nuôi sống cả gia đình bác Cả. Ba cô bé sẽ không nói, nhưng chú ba có nói không thì không chắc.

Nghe nói chú ba sống trên thị trấn rất tốt, gần đây đang theo đuổi một cô gái, cụ thể thế nào thì Vãn Văn nghe ngóng không rõ được. Chỉ nghe ba từng nhắc tới, về sau không hỏi thêm nữa.

Vãn Vãn biết, theo mô tả trong sách, nhà chú ba sống không tệ.

Loading...