Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:24
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng tình hình bên nhà bác Cả thì thật sự khó đoán, Vãn Vãn cũng không biết có phải vì Tô Vũ Đình nên mới trở nên xui xẻo như vậy không.

Theo lý mà nói, Tô Vũ Đình trùng sinh, chắc là sẽ biết rất nhiều chuyện. Như trong sách viết, cô ấy nên biết lợi dụng việc trùng sinh để có được những cơ hội và mục đích của mình chứ?

Hiện tại vẫn chưa thấy cô ấy thành công gì, ngược lại còn vì những tiên tri của cô ấy mà gây ra một số rắc rối cho nhà bác Cả.

Vãn Vãn sờ cằm, nghe Tô Vũ Đình xảy ra chuyện, trong lòng cô bé thấy sảng khoái. Nguyên thân sống thảm như vậy, tất cả những việc này đều có thể từ từ trả thù.

Trong lòng lại thắc mắc, chẳng phải giờ đang ở trong sách sao? Tô Vũ Đình cũng trùng sinh rồi, sao ông trời không nghiêng về phía Tô Vũ Đình nhỉ? Nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Rồi cô bé lại nghĩ, cốt truyện trong sách là bắt đầu từ khi Tô Vũ Đình trùng sinh năm sáu tuổi, bây giờ cô ấy trùng sinh rồi, có thể cốt truyện vẫn chưa phát triển. Có lẽ, tương lai sẽ có thay đổi?

Tô Vũ Đình sẽ bắt đầu lợi dụng trùng sinh, cướp lấy cơ hội của cô bé, rốt cuộc là cướp thế nào nhỉ?

Vãn Vãn tò mò, đồng thời cũng đề phòng. Mặc kệ thế nào, cô bé phải bảo vệ tốt cho người nhà của mình, sống tốt cuộc đời của mình.

Về phần Tô Vũ Đình, không dây vào cô bé là tốt nhất, nếu dây vào cô bé, vậy thì đừng trách cô bé.

“Vãn Vãn, em xem kịch hay bên nhà bác Cả đi. Tô Kiến Dân có vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác.

Đừng trách cậu ấy ghét nhà bác Cả, bên nhà nội làm việc quá đáng, không nói mấy việc xấu xa bà nội Tô làm, chỉ nói Tô Tảo Tảo đẩy Vãn Vãn, cậu ấy đã ghi thù rồi.

Cậu ấy rất muốn đối phó với nhà bác Cả, nhưng cậu ấy vẫn còn nhỏ. Bây giờ nghe nhà bác Cả gặp chuyện, sao cậu ấy có thể không vui được?

Bà nội Tô còn nói Vãn Vãn là tai tinh, tai tinh đấy. Từ khi hai người ra đời đến giờ, nhà họ sống ngày càng tốt hơn, còn bên nhà bác Cả có thấy được phúc tinh chiếu đâu.

Họ cho rằng Vãn Vãn chính là phúc tinh của cả nhà, từ khi cô nhóc ra đời, cả nhà dần sống tốt hơn. Dù mọi người đều không nói, nhưng trong lòng thì nghĩ vậy.

Không chỉ nhà họ, chẳng phải nhà bí thư Lý cũng ngày càng tốt hơn đấy sao? Còn cả nhà ông ngoại và nhà dì nữa.

Tất nhiên họ không muốn nói chuyện này ra, nói rồi bị những người có ý để ý thì phải làm sao? Bị báo cáo gì đó, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu mất.

Mặc dù Tô Kiến Dân vẫn còn nhỏ, nhưng cái gì nên biết thì cậu ấy đều đã biết.

DTV

“Bên nhà bác Cả có tin gì sao?” Vãn Vãn lại hỏi.

Tô Kiến Dân nói: “Ngoài bác cả gãy chân và Tô Tảo Tảo gây ra những chuyện kia khiến nhà bác cả phải chịu phạt ra thì không còn gì khác"

Tô Vãn Vãn nghe xong thì gật đầu, cũng không hỏi thêm.

Còn những chuyện liên quan đến Tô Vũ Đình thì cô bé không quan tâm cho lắm, chỉ cần biết Tô Vũ Đình sống không tốt, vậy là được.

Tô Vãn Vãn không muốn biết chuyện của Tô Vũ Đình, nhưng thời gian dần trôi, chuyện của Tô Vũ Đình vẫn không ngừng truyền đến tại Vãn Vãn qua miệng của Kiến Binh và Kiến Dân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-305.html.]

Vì Tô Vũ Đình, nhà bác Cả bị liên lụy, cuối cùng, nhờ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh mà không bị đánh giá là phần tử xấu, nhưng cũng bị nhân viên liên quan đến đội chấp pháp cấm túc ở thôn Hạ Hà, không cho phép người của nhà bác Cả rời khỏi thôn Hạ Hà. Nghe nói bên nhà bác Cả thật sự có liên quan đến phần tử xấu gì đó, đây không phải chuyện nhỏ.

Vãn Vãn không biết tại sao ông Sơn Thúc lại giúp nhà bác Cả, giúp họ thoát tội. Về sau nghĩ lại, cô bé đã hiểu.

Hai vị cán bộ là quan phụ mẫu của thôn Hạ Hà, nếu thôn Hạ Hà xảy ra chuyện thì đó là vì hai người họ quản lý không nghiêm, điều đó sẽ ảnh hưởng đến thành tích làm việc của họ.

Hơn nữa, sự ảnh hưởng này không nhỏ, mà là ảnh hưởng rất lớn. Vả lại, nó cũng ảnh hưởng đến người dân của thôn Hạ Hà, lỡ như làm việc gì đó cũng không tốt được. Đặc biệt là những người từ nơi khác đến làm việc ở thôn Hạ Hà, nhất là người có liên quan đến nhà bác Cả, ví dụ như Tô Cần, Tô Thành Tài, đều là những người bị ảnh hưởng nhiều. Nói không chừng, sau này có thể sẽ bị cản trở khi kiểm tra đánh giá hoặc là thăng chức.

Càng khỏi phải nói đến việc Kiến Quốc, Kiến Binh và Kiến Dân bị ảnh hưởng. Nói không chừng Kiến Quốc sẽ bị đuổi khỏi trường, Kiến Binh và Kiến Dân vẫn học ở quê, thế nên ảnh hưởng ít hơn.

Điều này khiến Vãn Vãn nhớ đến một phần báo cáo trong tài liệu mà cô bé thấy ở kiếp trước, có tình huống tương tự. Nghe nói đó là một cậu bé năm tuổi không biết gì cả, viết vẽ bậy lên tường, cậu bé không biết như thế sẽ xảy ra chuyện. Lúc đó trên tường viết hai chữ ‘đả đảo, cậu bé không biết ở một nơi cách cậu bé rất xa, trên tường viết tên của một vĩ nhân nào đó.

Lần này chọc phải tổ ong bắp cày rồi, cả nhà họ đều bị xem là phần tử xấu, lập tức bị đuổi ra ngoài.

Về sau, sau khi cải cách mở cửa, chuyện này được lật lại, mũ cũng tháo xuống, tương lai cậu bé đi học hay đi làm tất nhiên đều không bị ảnh hưởng, nhưng lúc đó thực sự đã chịu nhiều khó khăn.

Vẫn đừng nên để nhà bác Cả liên lụy thì tốt hơn, không bị xem là phần tử xấu.

Vài tháng trôi qua, về sau Vãn Vãn lại nghe nói, năm Tô Vũ Đình bốn tuổi thì học tiểu học ở thôn.

Thôn Hạ Hà lập tức xôn xao, ai cũng nói Tô Vũ Đình là tiên nữ hạ phàm, tuổi nhỏ mà đã đi học, hơn nữa còn nghe nói lúc đó Tô Vũ Đình muốn nhảy lớp, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên hiệu trưởng không đồng ý.

Lúc Vãn Vãn nghe được tin này, cô bé lại cười. Tô Vũ Đình đang sợ mọi người không biết mình thông minh sao? Tuổi nhỏ vậy đã đi học, là thiên tài, nhưng cùng với đó, lẽ nào không bị người khác nghi ngờ?

Vãn Vãn lại nghĩ đến mình, cũng muốn đi học, nhưng cô bé cảm thấy vẫn nên bình thường một chút, tránh để bị người khác để ý. Ở thời đại nhạy cảm này, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Quá thông minh không phải chuyện gì tốt, kết quả của việc quá phách lối có thể là lật thuyền.

Vẫn nên lấy sự bình an của nhà mình làm trọng, bước vững từng bước, đi quá nhanh, ai cũng sẽ chú ý. Người khác có thể quan sát nhất cứ nhất động đấy, như thế có lợi gì cho họ chứ?

“Tô Tảo Tảo đi học, ông bà nội đồng ý sao?” Cô bé nhớ bà nội luôn nói, con gái không cần đi học, lãng phí tiền, sau này lại chẳng được ích gì.

Sao lại để Tô Vũ Đình đi học chứ?

Nghĩ lại, bà nội luôn rất thương yêu Tô Vũ Đình, sao có thể không đồng ý được?

Trong lòng bà nội, đó là biểu hiện của phúc tinh, thông minh biết bao, trẻ con bình thường làm được sao?

Lần này Kiến Binh trả lời cô bé: “Sao bà nội lại không đồng ý được? Tô Tảo Tảo xuất khẩu thành thơ, chẳng gì có thể làm khó được nó. Dù là hiệu trưởng hay giáo viên, ai cũng như nhặt được báu vật. Bà nội vui, luôn nói Tô Tảo Tảo là cô bé tài năng, chẳng những là phúc tinh mà học hành còn giỏi, sau này trong nhà sẽ có thêm một nữ tú tài"

Vãn Vãn nghe mà há hốc mồm, bà nội thật sự nghĩ vậy? Lại còn nữ tú tài? Có thể sao?

“Thật, bà nội khen Tô Tảo Tảo mãi, bảo nó là Phương Hoàng vàng của nhà họ Tô, sau này phải gả cho người làm quan, tương lai nhà họ Tô trông cậy vào nó"

Tô Kiến Dân nói: “Lại còn Phượng Hoàng vàng của nhà họ Tô, sao em không thấy thế, mà lại thấy tại nó nên nhà bác Cả xúi quẩy. Cậu ấy cười phụt: “Học giỏi là Phượng Hoàng vàng à? Vậy ba anh em bọn mình chẳng phải đứa nào cũng là Phương Hoàng vàng sao? Cả anh Kiến Hoành nữa, giờ đang học ở trường Trung học công xã đấy"

Loading...