Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 306
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:26
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian vội vã, hạ đi đông đến, đã nửa năm trôi qua.
Chuyện trường tiểu học cho con em liên hợp với mấy đơn vị kia dường như lại không có tin tức.
Tô Cần đã nghe ngóng, ai cũng bảo cấp trên đang xem xét, cần nghiên cứu thêm.
Những nhân viên chính thức trong đội vận chuyển nghe nói đến chuyện này xong cũng cảm thấy có thể chuyện này xôi hỏng bỏng không rồi.
Một năm nữa lại nhanh chóng đi qua, lúc mọi người cho rằng chuyện này mãi mãi không có khả năng nữa, thì nghe nói việc này được nhắc lại.
Trong đại hội huyện, rất nhiều người đều phát biểu ý kiến của mình, trường học cho con em cán bộ do các đơn vị liên hợp lại là rất cần thiết, trước mắt trong trấn chỉ có hai trường tiểu học, Đông Tây Nam Bắc có bao nhiêu gia đình, rồi bao nhiêu con em. Rất nhiều lúc, trường học xuất hiện tình trạng quá đông người. Trường học cho con em cán bộ là rất cần thiết, phải thành lập.
Các cán bộ bắt đầu thảo luận chuyện này, rồi sau đó lên kế hoạch.
Lúc chuyện này truyền đến đội vận chuyển thì phương án đã được quyết định. Phía Nam và phía Bắc, mỗi phía xây dựng một trường tiểu học cho con em cán bộ, và chỉ có con cái của cán bộ chính thức ở các đơn vị mới có thể nhập học.
Nhưng trong đó có một điều kiện, đó là hộ khẩu thường trú của cả hai vợ chồng đều phải ở thị trấn, mới có thể cho các con trong gia đình nhập học tiểu học. Nếu chỉ một trong hai vợ chồng có hộ khẩu thị trấn, vậy thì một nhà chỉ có một người nhập học.
Tin này đến tai đội vận chuyển, các công nhân lập tức bùng nổ.
Không vì điều gì khác, chỉ vì rất nhiều gia đình đều lấy vợ ở quê hoặc có chồng dưới quê, nhưng trong nhà không chỉ có một đứa con.
Chỉ một người được nhập học, vậy cụ thể là cho ai chứ?
Nhà Tô Cần cũng gặp phải vấn đề nan giải này.
Kiến Binh đã thi vào cấp hai, đến huyện học, nhưng Kiến Dân vẫn đang học ở thôn Hạ Hà, Vãn Vãn cũng nên đi học rồi.
Vãn Vãn đã sắp sáu tuổi, nếu muốn học cũng có thể học.
Lúc vấn đề nan giải này được đưa ra, Tô Cần rất rối rắm. Rốt cuộc là cho con gái học, hay cho con trai học đây?
“Để em gái học đi. Kiến Dân không hề do dự, nói.
Nửa năm nữa là cậu ấy tốt nghiệp tiểu học rồi, đến khi đó có thể thi vào trường cấp hai ở huyện, không cần học ở thị trấn nữa, lãng phí một suất.
Nhưng Vãn Vãn lại lắc đầu: “Không, cho anh Ba học. Con chưa đi học sớm như vậy, giữ lại suất chẳng phải sẽ lãng phí sao?"
“Vãn Vãn, hiện tại con không muốn đi học sao?” Tô Cần ngạc nhiên: “Tô Tảo Tảo bên nhà bác Cả đi học từ năm ngoái rồi."
Vãn Vãn nói: “Con định đợi qua sáu tuổi mới tính, sáu tuổi hoặc là bảy tuổi rồi hẵng đi học, con không muốn đi học quá sớm. Vừa khéo đến lúc đó, anh Ba đã tốt nghiệp tiểu học rồi, con có thể học.
Cô bé thật sự không muốn đi học sớm như vậy, cô bé muốn hưởng thụ tuổi thơ. Một khi đi học rồi, có thể sẽ có nhiều áp lực, áp lực vô hình, mà cô bé thì không muốn khiến mình quá mệt mỏi. Cô bé không quan tâm, khi nào đi học cũng được, tám tuổi đi học cũng chẳng sao, cô bé hoàn toàn không cần học thêm kiến thức tiểu học, đều chứa hết trong bụng rồi, đến khi đó nhảy một lớp là được.
“Không muốn đi học thật?” Tô Cần lại hỏi.
DTV
Vốn dĩ anh ấy đã quyết định cho Vãn Vãn đi học, anh ấy cảm thấy, dù sao Kiến Dân cũng sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, có đến thị trấn hay không, qua nửa năm sau đã không còn vấn đề gì nữa. Nhưng Vãn Vãn thì khác, Vãn Vãn quả thực nên đi học rồi. Dù Vãn Vãn nói không cần, nhưng anh ấy nghĩ rằng Vãn Vãn sợ anh trai tổn thương, thế nên mới nhường lại suất đi học quý giá này.
Trong lòng anh ấy vẫn nghiêng về con gái hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-306.html.]
Con trai thịt dày, chịu khổ chút cũng không sao. Con gái dịu dàng mềm mại, anh ấy muốn cho con gái tất cả những thứ tốt hơn.
Anh ấy chỉ có một cô con gái thôi.
Lục Tư Hoa thấy mấy ba con đang thảo luận, cô ấy mãi không chen vào được. Đợi đến khi họ thảo luận gần xong, cô ấy nói: “Dù anh muốn cho Kiến Dân đi học ở trường con em cán bộ, chỉ học nửa năm thì giáo viên cũng không đồng ý, hơn nữa cũng không có lợi mà chỉ có hại cho việc học của Kiến Dân. Thằng bé học ở trường tiểu học thôn Hạ Hà quen rồi, đột ngột chuyển trường, chắc chắn sẽ không quen được, thi không tốt thì làm sao? Lẽ nào muốn thằng bé học lại một năm?"
Tô Cần khó xử, không lên tiếng.
Tô Kiến Quốc che miệng cười, đôi khi mẹ nổi nóng cũng rất đáng yêu.
Thực ra cậu bé hy vọng mẹ có thể mạnh mẽ hơn một chút, nếu trước đây mẹ cũng mạnh mẽ như vậy thì sẽ không bị bên phía nhà nội ức hϊếp rồi.
Tiếc là mẹ luôn quá nhu nhược, thế nên mới tạo ra tình cảnh về sau cứ bị bên nhà nội chèn ép.
Về sau, nếu không vì ba ép tách hộ, có lẽ nhà mình cũng không có ngày tháng hạnh phúc như bây giờ nhỉ?
Có lẽ, nếu vẫn sống dưới sự kiểm soát của ông bà nội, ba sẽ không có chủ kiến của mình, mẹ cũng sẽ không thể thoải mái nói chuyện như bây giờ, muốn nói gì thì nói đó.
Tách hộ rồi nhà mình mới có ngày tháng hạnh phúc như bây giờ.
“Anh chỉ muốn hỏi ý kiến của Kiến Dân mà thôi, sợ thằng bé suy nghĩ.” Giọng Tô Cần dịu lại.
Kiến Dân nghe thế, nói: “Ba, ba cứ để suất đi học cho em gái đi, con không buồn đâu. Con muốn Văn Vãn có thể đi học sớm, Tô Tảo Tảo bên nhà bác Cả đã đi học từ năm ngoái rồi, giờ vẫn còn đắc ý đấy, cả ngày được người ta khen, con nghe mà tức. Em gái con thông minh hơn nó, đi học rồi, chắc chắn thành tích sẽ tốt hơn nó, để xem nó còn đắc ý không"
Dù sao Kiến Dân cũng nhỏ hơn nhóm Kiến Quốc nhiều, tính tình vốn cũng nóng nảy.
Cậu ấy ghét nhất là Tô Tảo Tảo vênh váo trước mặt cậu ấy, luôn cho rằng em gái mình mới là người giỏi nhất.
Cậu ấy rất cuồng em gái, không ai được nói Vãn Vãn không giỏi.
Tô Cần nói: “Lúc đầu ba không biết điều này, giờ thì biết rồi. Vậy được rồi, chúng ta quyết định nhé, để suất học này cho Vãn Vãn, Vãn Vãn muốn đi học lúc nào thì lúc đó sẽ đi học.
Cứ quyết định vậy, Tô Cần bỗng cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
Vốn dĩ còn lo lắng con trai sẽ suy nghĩ, đang muốn cố gắng nói cho con trai hiểu, giờ con trai chủ động nhường, hơn nữa những vấn đề thực tế này quả thực không phải vấn đề nhường hay không nhường.
Chẳng mấy chốc, anh ấy đến văn phòng cán bộ để đăng ký, nói chuyện để suất học cho con gái út, đăng ký tên thật của Vãn Vãn là Tô Vân Hy vào sổ.
“Anh Tô, anh thật sự muốn để suất học này cho con gái, không cho con trai à?” Nhân viên của phòng đăng ký tò mò hỏi anh ấy.
Tô Cần đáp: “Phải, tôi với vợ đã quyết định rồi, để suất học này cho Vãn Vãn nhà chúng tôi."
Nhân viên nói: “Lần này anh quyết định rồi, về sau lại cho con trai anh thì không được đâu nhé. Một hộ gia đình chỉ có một suất thôi, không thể nửa chừng đổi tên được, tôi nói rõ cho anh rồi đấy"
Tô Cần sửng sốt: “Nửa chừng không thể đổi được?"
“Đúng vậy, không đổi nửa chừng được, một khi đã quyết định thì không thể đổi, đây là hạn chế với vợ chồng chỉ có một người đăng ký hộ khẩu thị trấn. Nếu nửa chừng có thể đổi, vậy một đứa tốt nghiệp rồi lại đổi sang một đứa khác vào học, thế thì con của nhà khác thì sao? Hiện tại nguồn cung học sinh trong trường rất nhiều, có được một suất đã tốt lắm rồi"
Tô Cần thầm nói ‘may thật, may mà họ đã giải quyết vấn đề, cũng đã bàn bạc ra kết quả rồi.
Nếu thật sự để Kiến Dân học học kỳ cuối ở trường cho con em cán bộ, vậy sau này cậu ấy lên cấp hai thì không còn chỗ cho Vãn Vãn nữa. Vãn Vãn cũng không thể tiếp tục học theo suất học của Kiến Dân, chỉ có thể về thôn Hạ Hà học thôi.