Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:30
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng sắc mặt Tiêu Trường Chinh tốt hơn nhiều, ông ấy đã bảo mà, thằng bé Trình Kiêu này trông thì có vẻ rất cứng rắn, nhưng thực ra dễ mềm lòng.

Chi có điều, tuyệt đối không thể dùng cách cứng rắn với cậu ấy được, nhất định phải dùng cách mềm mại để làm dịu sự cứng rắn của cậu ấy.

Ông ấy thực sự rất thích cậu bé này, thế nên cậu ấy nói không bái thầy, ông ấy cũng chẳng nói gì.

"Sau này cháu gọi ông là ông nội nhé?” Tiêu Trường Chinh hỏi.

Trình Kiêu đáp: “Cháu có ông nội của cháu rồi, ông cũng không phải ông nội cháu"

Tiêu Trường Chinh sốt ruột: “Ông có cướp vị trí ông nội ruột của cháu đâu, ông chỉ muốn... muốn nghe một tiếng ông nội mà thôi.

“Chẳng phải ông có cháu gái sao?” Trình Kiêu nói: “Cháu gái ông gọi vẫn chưa đủ ạ?"

"Cái đó không giống” Tiêu Trường Chinh nói, thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, ông ấy vội nói tiếp: “Ông mong có thể có một đứa cháu trai gọi ông một tiếng ông nội, cháu gọi ông là ông nội đi, cũng không phải chỉ cháu ruột mới có được gọi ông nội"

Trình Kiêu thầm trợn mắt, ông Tiêu này đúng là nhiều chuyện thật đấy.

Ông ấy đã muốn nghe người khác gọi ông nội, vậy chẳng phải Tô Vũ Đình luôn chạy đến chuồng bò đấy sao? Về sau bị báo cáo, suýt chút nữa là bị bắt đi, thế nên không chạy đến chuồng bò nữa. Nhưng với mức độ của nhiệt tình của cô bé, ông Tiêu muốn người khác gọi là ông nội, vậy thì dứt khoát đổi xưng hô là được rồi.

Nhưng cậu ấy biết, ông Tiêu không thích Tô Vũ Đình. Từ sau khi Tô Vũ Đình bị người của đội chấp pháp bắt, ba ông lão ở chuồng bò không ai đứng ra nói giúp cô bé, thế nên có thể nhận ra được điều này.

"Ông biết ngay mà, lão già như ông, sao mà có người thích được. Không gọi thì không gọi, haiz. Tiêu Trường Chinh thở dài, nói.

Khóe miệng Trình Kiêu giật giật.

“Cháu có bảo là cháu không gọi đâu."

Tiêu Trường Chinh sáng mắt lên: “Thật à?” Sau đó lại hơi nản chí: “Chắc chắn là cháu đang an ủi ông, ông biết người bị đày ải như ông không có tư cách được quan tâm. Danh xưng ông nội quan trọng biết bao, sao cháu có thể không sợ đội chấp pháp được chứ. Có thể theo ông học võ là tốt lắm rồi, ông không cưỡng cầu đâu"

Ông ấy lại thở dài, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

“Ông nội Tiêu. Trình Kiêu không chịu nổi dáng vẻ này của ông ấy, cuối cùng không lay chuyển được, đành gọi.

Hai mắt vốn sáng rỡ của ông Tiêu hơi tối lại, ông ấy nói: “Mắc mớ gì phải thêm chữ ‘Tiêu vào?"

"Ông không phải ông nội ruột của cháu, tất nhiên phải thêm‘Tiêu rồi. Trình Kiêu nghiêm túc nói.

Mặc dù cậu ấy chưa từng gặp ông nội ruột của mình, nhưng vị trí này mãi mãi giữ lại cho ông nội ruột của cậu ấy, tất nhiên người khác không thể chiếm được.

Nhưng thực ra, nhìn dáng vẻ đáng thương của ông Tiêu, cậu ấy lại không đành lòng từ chối ông ấy, nên đã gọi ‘ông nội Tiêu.

Tiêu Trường Chinh nói: “Ông nội Tiêu thì ông nội Tiêu vậy, nghe êm tai hơn ông Tiêu một chút."

Ông cụ không khỏi thầm thở dài, nếu Trình Kiêu là cháu ruột của ông ấy thì tốt biết bao, vậy thì có thể gọi thẳng là ông nội luôn rồi.

Tiếc là con trai ông ấy chưa kết hôn, lại càng chưa có đối tượng, lấy đâu ra cháu trai chứ? Đây chỉ là hi vọng xa vời của ông ấy mà thôi.

Trình Kiêu không biết thế giới nội tâm của ông Tiêu, dù biết thì cùng lắm cũng chỉ cảm thán một chút chứ không có suy nghĩ gì khác.

Tháng chín năm một chín bảy tư, Vãn Vãn sáu tuổi rồi, năm nay, cuối cùng cô bé cũng quyết định đi học.

Vốn dĩ cô bé vẫn quyết định đợi đến bảy tuổi mới tính, nhưng không qua nổi lời khuyên của người nhà, cuối cùng quyết định đi học sớm.

Vän Vãn sáu tuổi nhưng đã cao hơn các bạn cùng lứa, cô bé luôn đợi Trình Kiêu đến thị trấn học, nhưng đợi mãi vẫn không đợi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-308.html.]

Rất lâu về sau, cô bé mới nghe được sự thật từ Kiến Dân, là Trình Kiêu bị giữ lại.

Cậu ấy thi vào trường trung trung học ở huyện, nhưng cuối cùng cậu ấy không đến. Nghe nói là bị hiệu trưởng bên đó ngăn lại, bảo nhà Trình Kiêu không có hộ khẩu thị trấn, vậy nên cậu ấy không thể đến thị trấn học. Cuối cùng, suất học này để lại cho một học sinh khác, nghe nói học sinh này là họ hàng của nhà hiệu trưởng, một đứa trẻ mà cả ba mẹ đều không có hộ khẩu thị trấn.

Lúc Vãn Vãn biết chuyện này thì đã là mấy tháng sau.

Kiến Dân luôn không dám nói sự thật với cô bé, sợ cô bé buồn.

Sao cô bé có thể không buồn chứ? Cô bé luôn hỏi anh Ba, nhưng anh Ba không nói thật với cô bé.

“Sao lại như vậy? Sao mấy người đó lại xấu xa đến thế? Cướp suất học của anh Trình Kiêu rồi” Vãn Vãn tức đến sắp khóc.

Cô bé luôn biết, thời đại này, việc cướp suất học rất dễ xảy ra, không ngờ nó lại xảy ra ngay trước mắt cô bé.

Rõ ràng Trình Kiêu đã thi đậu rồi, không ngờ lại bị đặc quyền chiếm đoạt.

Quá đáng quá Kiến Dân nói: “Trình Kiêu đến trường cấp hai trong vùng rồi, nghe nói hiệu trưởng ở đó đích thân đón cậu ấy"

Vãn Vãn vẫn rất tức, mặc dù trường cấp hai trong vùng nhận Trình Kiêu, nhưng cậu ấy vốn nên đến thị trấn học, chính vì hiệu trưởng kia đã cướp mất suất học này.

Cô bé không phục, nuốt không trôi cơn tức này.

“Còn có thể thế nào nữa? Không phục cũng chẳng ích gì, người ta là hiệu trưởng, muốn cho ai học thì người đó được học. Người ta muốn để suất này cho họ hàng của người ta, chúng ta có thể nói gì chứ?” Kiến Dân thở dài.

Đây chính là đặc trưng của thời đại này, có đặc quyền là tốt hơn tất cả.

Vận may của Trình Kiêu quả thực chẳng ra làm sao, cơ hội tốt là thế mà lại bị cướp mất.

DTV

“Thực ra, Trình Kiêu nói với anh, cậu ấy học ở trường cấp hai trong vùng cũng được, ít nhất thì hiệu trưởng ở đó hứa với cậu ấy sẽ miễn học phí cả ba năm, còn học ở trường cấp hai trên thị trấn, cậu ấy phải nộp học phí. Với điều kiện của nhà họ Trình, không trả nổi học phí này"

Vãn Vãn nói: “Không thể nói vậy, anh Trình Kiêu không trả nổi học phí là một chuyện, nhưng bị người ta cứ thế cướp mất suất học là một chuyện khác. Cô bé cắn mạnh môi: “Không được, em nuốt không trôi cơn tức này “Nuốt không trôi thì có thể thế nào chứ? Chẳng lẽ có thể xử ông hiệu trưởng này?” Kiến Dân than thở.

Vãn Vãn nói: “Đúng, em muốn làm vậy đấy"

“Lẽ nào em muốn đi tìm thư ký Lý à?” Kiến Dân nói xong, hai mắt sáng lên.

Hiện tại thư ký Lý đã là phó thư ký của Ủy ban huyện rồi, không còn là cục trưởng Cục Lao động nữa.

Lại có thể gọi anh ấy là thư ký Lý, mặc dù chức thư ký của anh ấy là phó.

Vãn Vãn nói: “Đúng là em có nghĩ vậy, nhưng không thể cứ thế hiên ngang đi tìm như vậy được, phải tìm một cơ hội."

Dù thế nào, cô bé sẽ không dung túng cho lối sống này.

Mặc kệ có phải vì Trình Kiêu hay không, cô bé không thể trơ mắt nhìn một thói quen xấu như vậy tiếp diễn.

...

Rất nhanh sau đó, cô bé đã có cơ hội này.

Tất nhiên thư ký Lý của hiện tại khác với thư ký Lý trước kia, phân thận địa vị khác, ngoại hình hay tinh thần cũng khác.

Nhưng không có nghĩa là quan hệ giữa anh ấy và nhà chú Hai xa cách, ngược lại, quan hệ giữa họ còn tốt hơn trước. Lạc Lạc - con trai anh ấy bây giờ ngày càng cao lớn, và tất nhiên việc cậu bé thích nhất là chơi với chị Vãn Vãn.

“Mẹ, chị Vãn Vãn. Lạc Lạc ba tuổi nói chuyện vẫn còn ngọng nghịu, nói một câu phải ngắc ngứ một lúc mới nói xong.

Nhà của nhà họ Lý nằm trong khu nhà của chính phủ, được chia cho các phòng ban chính phủ. Một tòa nhà nhỏ ba tầng, phía trước có sân. Cậu bé chơi trong sân, vừa ngước mắt đã thấy Tô Vãn Vãn từ phía trước đi tới, cậu bé tươi cười, nụ cười hệt như ánh mặt trời tỏa nắng.

Loading...