Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:32
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả ánh mắt trời cũng không rực rỡ bằng nụ cười của cậu bé, Vãn Vãn thích nhất là nụ cười của Lạc Lạc.

Khuôn mặt tròn trịa, vừa cười là sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, mắt to tròn hệt quả nho đen, lúc cười lên, mắt sẽ tít lại, dáng vẻ đó vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt giống với bí thư Lý và Mạnh Tuyết Trân, nói chính xác hơn thì có lẽ là tổng hợp hết tất cả những ưu điểm trên khuôn mặt của hai người họ.

Vãn Vãn thích véo mặt cậu bé, chơi cùng cậu bé.

Trẻ con ở độ tuổi giống Lạc Lạc chính là giai đoạn thú vị nhất, nhưng cô bé không biết, trong mắt người khác, cô bé cũng đáng yêu như thế, cũng là ở độ tuổi thú vị như thế.

“Chị Vãn Vãn!” Lạc Lạc gọi, sải bước chân ngắn, chạy về phía Vãn Vãn.

Vãn Vãn cũng chạy tới, muốn bể lấy Lạc Lạc, nhưng cậu bé múp máp quá, cô bé làm thế nào cũng không bế lên nổi, ngược lại còn mệt đến toát mồ hôi.

Đến cùng với cô bé là Tô Kiến Quốc, cậu nhóc trông dáng vẻ cô bé, cười nói: “Vãn Vãn, em còn cần bọn anh bế, sao mà bế em ấy nổi?"

Vãn Vãn bị vạch trần, mặt ửng đỏ: “Lâu lắm rồi em không có để các anh bế, từ lúc hai tuổi là em đã tự đi rồi, thỉnh thoảng ba mới bế thôi."

Mạnh Tuyết Trân ở bên cạnh, cười nói: “Vãn Vãn đừng buồn, con còn nhỏ, đi mệt thì cần được bế, chuyện này hợp tình hợp lý thôi. Con tám tuổi hay mười tuổi, nếu mệt thì mẹ nuôi cũng sẽ bế con.

Vãn Vãn bị nói, mặt lại càng đỏ. Cô bé không thật sự là trẻ con, chỉ là trẻ con giả mà thôi.

DTV

“Mẹ nuôi, ba nuôi về chưa ạ?” Vãn Vãn bắt đầu nhìn xung quanh, tìm bóng dáng thư ký Lý.

Mạnh Tuyết Trân nói: “Vẫn chưa, chắc vẫn đang họp. Dạo này họp nhiều lắm, lúc nào cũng có đủ thứ việc phiền đến ba nuôi con. Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Con cũng biết ba nuôi con tập trung vào giáo dục, giờ chắc đang bận việc giáo dục đấy"

Mạnh Tuyết Trân cũng thầm thở dài, giáo dục thời bấy giờ nào có cần người làm cán bộ bọn họ quan tâm quá mức?

Trong trường nào có ai thực sự học hành, nhưng vận động thể thao thì lại không ít.

Nghe thấy hai chữ giáo dục, mắt Vãn Vãn sáng lên, hỏi: “Mẹ nuôi, ba nuôi bận việc giáo dục ạ?"

Cô bé biết, lúc bấy giờ quả thực không xem trọng giáo dục, dù sao thì giáo viên thường sẽ bị kéo ra ngoài, nào có tinh thần hay sức lực để lên lớp chứ? Mà lên lớp rồi thì học sinh chưa chắc đã nghe lời, đúng không? Còn có thể vì phiền chuyện lên lớp mà nghiêm khắc với bạn nữa.

Nhưng đối với cường quyền, có đôi khi ta buộc phải tìm mối quan hệ, nếu không, vấn đề đi học của Trình Kiêu có thể sẽ mãi mãi không được giải quyết. Trong lòng cô bé lo lắng cho Trình Kiêu, dưới tình thế không còn cách nào khác, cô bé chỉ có thể làm thế này.

“Đúng vậy, khoảng thời gian này luôn bận những việc như thế, nhiều khi cơm tối còn không về ăn, có lúc phải đến căn tin của đơn vị để giải quyết bữa tối nữa. Nói đến việc này, Mạnh Tuyết Trân cũng bất lực.

Vãn Vãn và Tô Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau, làm giáo dục thì tốt rồi, vừa khéo chuyện của họ liên quan đến vấn đề này.

“Vãn Vãn, lâu rồi con không đến, mẹ nuôi nhớ con lắm đấy, nghe nói con sắp đi học rồi à?” Mạnh Tuyết Trân không biết mục đích Vãn Vãn và Tô Kiến Quốc đến đây, chỉ nghĩ rằng đến chơi giống như trước mà thôi.

Vãn Vãn nói: “Con nhớ mẹ nuôi, nhớ Lạc Lạc nên đến đấy.” Tất nhiên cô bé sẽ không nói mình có mục đích nên mới đến, nếu không sẽ làm tổn thương mẹ nuôi.

Cô bé hơi xấu hổ, đúng là gần đây cô bé không đến.

“Vãn Vãn, Kiến Quốc, hai con ngồi một lát, trông Lạc Lạc giúp mẹ, mẹ ra ngoài mua đồ ăn, mẹ gọi cho ba nuôi, bảo ba nuôi con dù thế nào thì hôm nay cũng phải về ăn cơm Vãn Vãn đáp vâng, đúng là cô bé muốn ba nuôi có thể về nhà, chuyện này nói với mẹ nuôi không có ích gì, nhất định phải nói lúc có mặt ba nuôi mới có hiệu quả.

Một hiệu trưởng lợi dụng chức quyền, chèn ép một học sinh có thành tích tốt, không nhận vào trường, thế là sao chứ?

Dù cô bé biết, đứng dưới quyền lợi, rất nhiều việc đều có thể xảy ra, chuyện mạo danh thay thế là rất bình thường, huống hồ đây chỉ là vì hiệu trưởng muốn họ hàng của mình đi học nên cướp đi suất học của Trình Kiêu, trong mắt người ta, đây là một chuyện vô cùng đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-309.html.]

E là họ cho rằng Trình Kiêu chỉ là một cậu nhóc dưới quê không quyền không thế, không thân phận cũng chẳng địa vị? Dù cướp đi rồi thì có thể làm được gì? Dù muốn khiếu nại cũng chẳng tìm được chỗ để khiếu nại, thế nên họ mới có thể tự tin và ngang nhiên, chẳng hề bận tâm như thế.

Nhưng Vãn Vãn không thể để mặc chuyện như vậy xảy ra được, cô bé báo chuyện này cho ba nuôi, cũng xem như là một thành tích chính trị cho ba nuôi nhỉ?

“Chị Vãn Vãn. Lạc Lạc gọi, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, Vãn Vãn dùng khăn tay lau cho cậu bé.

Lạc Lạc thật sự rất đáng yêu, cơ thể mũm mĩm tròn trịa, bước đi khập khiễng, khiến người ta muốn cắn một miếng.

“Vãn Vãn, em nói xem thư ký Lý có giải quyết chuyện này không?” Tô Kiến Quốc cũng không dám khẳng định chuyện này có thể thành công.

Cậu ấy mười bảy tuổi, sắp trở thành thanh niên, đã qua thời kỳ bể giọng, dáng vóc cao lớn, ngoại hình lại khôi ngô, là người trong mộng của biết bao cô gái.

Trong ba anh trai của cô bé, anh Cả là đẹp trai nhất, ngoại hình tập hợp hết tất cả những ưu điểm của ba mẹ, nhưng lại nghiêng về mẹ nhiều hơn, nho nhã lịch sự, nhìn thoáng qua có cảm giác khiến người ta rung động.

Anh Hai thì giống ba, bây giờ ngày càng lớn, lại theo ông Tiêu học võ, trông to con, còn cao hơn anh Cả.

Anh Ba thì khá điềm đạm, còn nho nhã hơn cả anh Cả, theo giáo sư Lý học vẽ, nên lại càng văn nhã hơn.

Người ít thay đổi nhất là Vãn Vãn, cô bé ăn ngon chơi vui, cơ thể dường như không gầy đi vì lớn hơn, mà vẫn mũm mĩm trẻ con.

Nhương cô bé rất thích mình của hiện tại, khỏe mạnh khiến cô bé không còn để ý đến đôi chân ngắn và cơ thể mũm mĩm của mình.

Chơi một lúc thì thấy Mạnh Tuyết Trân đã về, trong tay xách rất nhiều thức ăn, nhìn thoáng qua là biết cô ấy vừa đi chợ.

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, mẹ mua nhiều thức ăn thế làm gì? Con với anh lại ăn không nhiều. Cô bé không nói có thể về nhà ăn, họ có quan hệ thế nào với nhà họ Lý chứ, thế nên cô bé cũng không tỏ ra khách sáo. Muốn ăn thì ăn, chỉ cần ngon, cô bé đều muốn nhét vào bụng mình.

“Nhà gần chợ rau mà, sao mẹ có thể để Vãn Vãn đói được chứ? Mẹ mua xương mà con thích ăn nhất đấy, có cả sườn nữa, một lát nướng với nấu canh cho con."

Mạnh Tuyết Trân biết Vãn Vãn kén ăn, món bình thường cô bé không ăn, thích ăn nhất là thịt và canh xương. Sườn và xương cũng không đắt, vừa khép có thể nấu một bữa ngon cho Vãn Vãn.

“Mẹ nuôi, con nhóm lửa cho mẹ.” Vãn Vãn cũng chạy vào bếp.

Trong bếp nhà họ Lý có loại bếp lò, nhưng cũng cho người dựng bếp đất.

Từ khi ăn những món nấu từ bếp đất ở nhà họ Tô, cô bé đã thích bếp đất, không còn dùng bếp lò nữa.

Củi trong nhà là anh Hải Quân nghĩ cách lấy được, nghe nói là xuống quê đốn.

“Vãn Vãn, con còn nhỏ, sao có thể nhóm lửa được?

Để mẹ nuôi tự nhóm, con đứng bên cạnh là được rồi.” Mạnh Tuyết Trân không dám để Vãn Vãn nhóm lửa giúp.

Cô bé mới sáu tuổi, nhỏ vậy sao có thể giúp nhóm lửa? Vẫn nên đứng bên cạnh tốt hơn.

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, mẹ không được xem thường con, lúc một hai tuổi là con có thể giúp người nhà nhóm lửa rồi, lúc đó có Tia Chớp giúp, dùng ghế đẩu để kê, nấu một nồi nước lớn đấy"

Mạnh Tuyết Trân ngạc nhiên: “Vãn Vãn giỏi vậy sao?"

Cô ấy không ngờ, Vãn Vãn còn nhỏ như thế đã có thể nhóm lửa nấu nước. Nghĩ lại, Vãn Vãn thông minh từ nhỏ, nhóm lửa mà thôi, quả thật không làm khó được cô bé.

Loading...