Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ấy do dự nói: “Vậy Vãn Vãn, con... nhóm lửa giúp mẹ nuôi nhé?"

Vãn Vãn lập tức tươi cười, cô bé thật sự không ở không được, đến nhà mẹ nuôi mà không làm gì, cô bé thật sự không làm được. Nhóm lửa là việc rất dễ dàng, cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng mẹ nuôi, mặc dù ấn tượng trước đây của cô bé luôn rất tốt.

Cô bé vui vẻ ngồi xuống trước bếp, bắt đầu châm lửa.

Mạnh Tuyết Trân vừa nhào bột vừa nhìn động tác của Vãn Vãn, thầm gật đầu lia lịa: Đúng là rất tốt, Vãn Vãn không nói dối, cô bé thực sự biết nhóm lửa.

Mạnh Tuyết Trân ngày càng thích Vãn Vãn, thật sự không bới móc được khuyết điểm gì của cô nhóc này, càng ngày, cô ấy càng cảm thấy Vãn Vãn rất giỏi.

Vãn Vãn vừa nhóm lửa vừa nhìn Mạnh Tuyết Trân nhào bột nấu đồ ăn.

Tay nghề của mẹ nuôi không thua kém mẹ chút nào, mùi vị cũng tuyệt đỉnh. Mỗi lần cô bé đến đây ăn cơm, lần nào cũng có thể ăn đến bụng no căng. Các anh trai cũng thích đến nhà ba mẹ nuôi, đôi khi chơi cùng với Lạc Lạc cũng thú vị hơn.

Chẳng lâu sau, Mạnh Tuyết Trân đã nấu xong một bàn thức ăn.

...

Đợi không lâu thì bí thư Lý về.

Lần này, anh ấy không ở lại đơn vị tham gia họp, cũng không ăn tối ở đơn vị.

Chỉ cần ở đơn vị không bận, anh ấy sẽ về ăn cơm, không có gì khiến anh ấy vui vẻ hơn ở cùng vợ con cả.

Quả thực hôm nay không nhiều việc, nếu nhiều việc, dù Mạnh Tuyết Trân gọi điện thoại thì cũng chẳng ích gì. Việc nên làm vẫn phải làm xong, không thể vì người nhà mà nửa chừng vứt công việc lại chỉ để ở bên người nhà được. Việc như vậy, chắc chắn anh ấy không làm được, người quen anh ấy đều biết, anh ấy là một người làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc.

Mạnh Tuyết Trân cũng biết cái tính này của anh ấy, lúc gọi điện thoại chỉ hỏi anh ấy có bận lắm không, có được lời xác nhận hôm nay anh ấy sẽ tan ca đúng giờ, cô ấy mới yên tâm cúp điện thoại rồi đi mua thức ăn.

“Vãn Vãn về rồi à? Có phải nhớ bố nuôi không?” Bí thư Lý treo cặp công văn xong, muốn giơ tay bế cô bé, nhưng nhớ ra mình vẫn chưa rửa tay rửa mặt nên bèn chạy vào nhà vệ sinh.

Vãn Vãn đã chui ra khỏi bếp, lửa cũng đã cháy, mặt cô bé vẫn còn dính tro.

Bí thư Lý ra khỏi nhà vệ sinh, cũng để ý thấy tro bụi trên mặt Vãn Vãn, lòng thầm mắng mình sơ ý quá, bèn bế Vãn Vãn lên đi vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt.

Ngay sau đó, hai người ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Văn Vãn đã sạch sẽ trở lại.

Bí thư Lý vô cùng hài lòng, lúc này mới là Vãn Vãn trắng trẻo, nhìn vô cùng thoải mái.

Anh ấy đã bế Vãn Vãn đến bên bàn, sắp xếp ổn thỏa xong, ân cần chu đáo với Vãn Vãn còn hơn cả con trai mình.

Vấn đề giáo dục con trai, trước giờ anh ấy luôn giáo dục theo nguyên tắc nuôi thả, không nuông chiều con trai, cảm thấy như vậy không phải thương con trai, mà là hủy hoại con trai.

Tất nhiên Mạnh Tuyết Trân cũng biết tính này của anh ấy, về mặt giáo dục con trai, cô ấy không tranh cãi gì với anh ấy, anh ấy muốn thế nào thì là thế đấy, chỉ cần không quá đáng là được.

Hơn nữa, cô ấy cũng giống anh ấy, trước giờ không nuông chiều Lạc Lạc.

Mạnh Tuyết Trân đã bế Lạc Lạc đến bên ghế ăn của cậu bé, đeo yếm cho cho cậu bé, múc một bát cơm nhỏ và đưa đũa cho cậu bé, để cậu bé tự ăn, không cần cô ấy đút.

Lạc Lạc cũng không giận, về vấn đề ăn cơm, cậu bé không cần ba mẹ chuẩn bị cho mình, cậu bé tự biết ăn, hơn nữa còn rất yêu thích.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-310.html.]

Cậu ấy thích cầm đũa, nhìn ba mẹ, sau đó học theo họ cách gắp thức ăn và cơm.

Vãn Vãn nhìn, cảm thấy Lạc Lạc thật sự rất thông minh, cũng không ngang ngược, cô bé thích nhất là trẻ con đáng yêu mà còn không ngang ngược, không cần phải quá nhọc lòng.

“Vãn Vãn, nào, ăn món này đi.” Mạnh Tuyết Trân gắp thức ăn bỏ vào bát Vãn Vãn.

Vãn Vãn nói: “Mẹ nuôi, con sẽ ăn ạ."

Mạnh Tuyết Trân lại gắp cho Tô Kiến Quốc, sau đó hỏi thư ký Lý: “Vấn đề giáo dục kia, các anh giải quyết rồi à?"

Cô ấy nghĩ, nếu chưa giải quyết, có lẽ anh ấy sẽ ở đơn vị. Đã thảo luận mấy ngày rồi, mãi vẫn chưa quyết định. Cô ấy nghĩ ngợi, cảm thấy khó chịu cho anh Hải Quân.

Hải Quân làm việc luôn rất nghiêm túc, chỉ cần là việc anh ấy hạ quyết tâm, anh ấy đều sẽ làm tốt, dù tăng ca thì cũng sẽ dốc sức mà làm.

Điều này có thể liên quan đến việc anh ấy từng làm lính, sau khi xuất ngũ về, anh ấy vẫn không đổi được tính nghiêm túc của mình.

Thực ra tính anh ấy như vậy, có người thích, tất nhiên cũng sẽ có người ghét.

Có thích thích sự chăm chỉ và năng nổ của anh ấy, những cũng có người ghét sự nghiêm túc và cố chấp của anh ấy.

Mỗi người có cái để thích, tất nhiên cũng có cái để ghét.

“Chưa thật sự giải quyết xong. Nhưng trường tiểu học cho con em cán bộ đã được xác nhận, hơn nữa cũng đã ổn thỏa, xác định tất cả các suất học rồi, phương án cũng đã quyết định xong” Bí thư Lý dừng lại, nhớ tới Vãn Vãn, hỏi: “Vãn Vãn, có phải đội vận chuyển của ba con đã có danh sách này rồi không?"

Vãn Vãn gật đầu: “Vâng ạ, đội vận chuyển đã nhận được thông báo từ sớm rồi, hơn nữa ba đã đăng ký tên con, con đã đi học ở trường tiểu học cho con em cán bộ rồi.

Bí thư Lý gật đầu, trường tiểu học bên phía Nam thị trấn quả thực đang triển khai rất tốt, nhưng bên phía Bắc thì có chút vấn đề. Vấn đề nằm ở việc bố trí nhân viên, có không ít cán bộ vì lợi ích riêng của bản thân mà đặt ra rất nhiều câu hỏi.

Cán bộ bên đó là nhiều nhất, vấn đề cũng gay gắt nhất.

Nếu theo suy nghĩ của anh ấy, dù là cán bộ gì thì vẫn là công chức bình thường, vậy thì tất cả đều theo quy định, và đặc quyền không dùng được.

“Nói đến vấn đề đặc quyền, trẻ con trong bệnh viện bọn em đi học cũng được phân đến trường tiểu học cho con em cán bộ ở phía Bắc chứ? Em nghe nói có rất nhiều chuyên gia bác sĩ, cả những người làm trong bộ máy hành chính nữa, đã lợi dụng quyền để hành động rồi. Mạnh Tuyết Trân như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói với bí thư Lý.

Bí thư Lý nói: “Những vấn đề này, theo anh thì không được dùng đặc quyền cán bộ và công nhân viên chức bình thường có gì khác nhau? Cán bộ có thể dùng đặc quyền, vậy chúng ta đấu tranh lâu như thế là vì cái gì?"

Chỉ cần nói đến những chuyện này, bí thư Lý sẽ tức giận nói không hết.

Trong cuộc họp, tất nhiên anh ấy cũng sẽ nói những vấn đề này ra, và đương nhiên anh ấy bị những cán bộ muốn dùng đặc quyền để giải quyết ghét.

Nhưng những điều anh ấy nói không sai, bề ngoài bọn họ cũng không thể làm gì anh ấy. Còn trong tối sẽ thế nào thì không thể biết được.

Nhưng bí thư Lý không sợ, trước giờ anh ấy không sợ những người và những chuyện này. Những gì anh ấy cần nói thì anh ấy phải nói, mọi thứ phải nghĩ cho người dân, vì lợi ích riêng cho những cán bộ có đặc quyền mà thiệt hại đi lợi ích của nhân dân, anh ấy không làm được, cũng nhìn không quen.

“Ba nuôi, con nghe nói có người dùng đặc quyền, đuổi một người vốn dùng thực lực của mình để thi vào trường trung học của thị trấn, sau đó cho họ hàng của ông ta vào học. Vãn Vãn đang ăn cơm, thình lình nói.

Bí thư Lý đang nói chuyện với Mạnh Tuyết Trân, đột nhiên nghe Vãn Vãn nói, anh ấy sửng sốt, hỏi: “Chuyện gì? Ai lợi dụng đặc quyền cướp suất học của học sinh giỏi?"

Trong mắt bí thư Lý, chuyện thế này càng không được phép xảy ra.

Đây chẳng những khiến kỷ luật trở thành vỏ rỗng, mà càng khiến người dân cho rằng cán bộ nào cũng như thế, tổn lại đến hình tượng của cán bộ trong lòng người dân. Việc này không thể tha thứ.

Loading...