Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:13
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe ngóng mới biết, có người báo cáo, người ở chợ đen đều chạy rồi.

Mặc dù chợ đen là chợ người ta bán đồ, nhưng suy cho cùng đều là lén lút bán cả, sợ nhất là đội tuần tra, sợ hơn là bị người ta báo cáo.

Cô bé đang ngẩn ra thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía cô bé.

Người đó vội vàng chạy, không nhìn thấy nhóm Văn Vãn đứng ngay phía trước.

Nhưng Vãn Vãn đã nhìn thấy cậu ấy, khuôn mặt quen thuộc đó, sao cô bé có thể không nhìn rõ được chứ?

Không ngờ lại là Trình Kiêu Sao cậu ấy lại ở đây? Lẽ nào không đi học?

Hôm nay là thứ sáu, trường có tiết, mặc dù giờ này đã tan học rồi, nhưng Trình Kiêu học ở trường Trung học công xã, muốn đến huyện thì chắc chắn là trốn học.

Nhìn thấy nhóm người Vãn Vãn, Trình Kiêu nói: “Mau chạy đi, đội chấp pháp đang đuổi ở phía sau, sắp đến đây rồi"

Nói xong, liền vươn người lôi kéo Vãn Vãn chạy về phía trước.

“Kiến Binh, đừng ngẩn người ở đó nữa!” Trình Kiêu quát.

Nếu họ bị đội chấp pháp bắt được, thì cho dù Văn Vãn và Kiến Binh có tham gia vào chuyện kinh doanh độc quyền ở chợ đêm hay không cũng sẽ bị đánh đập một trận trước, sau đó cũng không được cho ăn uống tốt đẹp gì.

Nếu cậu bé bị bắt được, thì cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu là gia đình họ Tô thì lại không giống vậy, nên bọn họ tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng bởi cậu bé được. Trước mắt chạy trốn đã, có gì thì tính sau. Cậu bé có thể không bị bắt, thì cũng không cần để bị tóm được. Dù sao cậu bé vẫn cần phải nuôi mẹ nữa, cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Dạo gần đây, mẹ cậu bé lại bị ốm, mà nhà lại đang thiếu tiền, nếu cậu nhóc cũng xảy ra chuyện gì, thì bệnh của mẹ cậu bé phải làm sao bây giờ?

Mặc dù Trình Kiêu vẫn còn bé, chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cậu nhóc cao lớn. Dù không to khỏe, hơi gầy như Kiến Binh nhưng cậu bé lại có sức lực tốt.

Cậu bé hơi khom người bế Vãn Vãn lên, hai chân chạy như bay, cũng không thể để cho đội tuần tra và đội chấp pháp nhìn thấy và đuổi theo ở phía sau được.

Mặc dù cậu nhóc hơi gầy chút, nhưng vẫn đủ sức để ôm Vãn Vãn.

Tuy nhiên, thật ra Vãn Vãn muốn tự mình chạy đi, cô bé cũng không hiểu tại sao Trình Kiêu lại phải chạy trốn gấp gáp như vậy. Cô bé cũng không nhìn thấy hình ảnh đội tuần tra và đội chấp pháp, nhưng mọi người nhìn thấy chạy bốn phía, thì cũng đoán được có liên quan đến chợ đêm.

Nhưng mọi người ôm hoặc mang đồ vật trên lưng, nên tốc độ chạy cũng khá chậm.

Trên lưng của Trình Kiêu cũng có một cái sọt, cũng không biết cậu nhóc bán cái gì ở trong đó.

Vãn Vãn nói: “Anh Trình Kiêu, em có thể tự chạy, trên lưng anh còn cõng đồ vật nữa, anh ôm thêm em thì sẽ càng mệt hơn.

DTV

Trình Kiêu không nói chuyện, chỉ ôm cô bé chạy như điên một lúc.

Kiến Binh ở bên cạnh cũng nói: “Trình Kiêu, cậu để tớ ôm đi, trên lưng cậu còn có cõng đồ nữa. Thật sự sẽ mệt mỏi. Sức lực của tớ khỏe hơn cậu, để mình ôm Vãn Vãn đi"

Trình Kiêu vẫn như cũ không nói lời nào, nhưng cậu nhóc vẫn ôm chặt lấy Vãn Vãn, không chịu buông tay.

Phía sau truyền đến từng tiếng quát to, khiến cho Trình Kiêu càng thêm căng thẳng ở trong lòng.

Bất luận như thế nào thì cũng không thể để người ta đuổi kịp được. Đội tuần tra và đội chấp pháp này thật sự có thể làm người ta đau khổ tột cùng. Bọn họ không quan tâm người đó có phải trẻ nhỏ hay không, trong mắt họ chỉ có phân biệt người đó có phạm lỗi hay không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-313.html.]

Không cần phải quay đầu lại, bọn họ cũng biết có vài người đã bị tóm được.

Thậm chí, bọn họ còn cảm giác được, đội chấp pháp đang ở gần đây trong gang tấc.

Đến nỗi, có người còn quát: “Đứng lại!"

Trình Kiêu và Kiến Binh làm sao có thể dừng lại được. Đây chính là thời điểm quyết định, nếu dừng lại, chắc chắn sẽ có kết cục vô cùng bi thảm.

Trình Kiêu chạy trốn, thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chạy.

Vãn Vãn nằm ở trong lồng n.g.ự.c của Trình Kiêu, bị cậu nhóc ôm kiểu ôm công chúa. Trong lúc chạy trốn, cô bé ngắm chiếc cằm đẹp mắt của Trình Kiêu. Từ phía góc nhìn này của cô nhóc, đúng lúc có thể nhìn thấy cả cằm và mặt của cậu bé.

Cô bé vẫn luôn biết Trình Kiêu rất ưa nhìn, nhưng trước kia cô nhóc không thật sự để ý lắm nên cũng không ngắm nhìn. Cái cằm của cậu bé có độ cong rất đẹp, rất giống mẹ Trình. Cô ấy chính là một người đẹp từ khi còn bé. Cậu nhóc trông giống mẹ Trình nhiều hơn bố, chỉ có một vài bộ phận mang nét của bố. Chỉ có điều Vãn Vãn chưa bao giờ gặp bố Trình, nên cô nhóc cũng không biết hình dáng của bố Trình như thế nào.

Cô bé đã từng nghe bố cô nói qua: Trình Kiêu không giống bố Trình mà giống mẹ Trình.

“Anh Trình Kiêu, anh có mệt không?” Vãn Vãn hỏi cậu bé.

Trình Kiêu lắc đầu, chạy trốn, thở phì phò, nhưng cậu bé không cảm thấy mệt mỏi lắm.

Trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ, phải chạy nhanh lên để tránh đám người của đội chấp pháp kia tóm được.

Kiến Binh ở bên cạnh, nói: “Nhanh, đưa Vãn Vãn cho tớ, chúng ta phải chạy nhanh lên, phía sau bọn họ đang đuổi theo. Cậu nhóc cũng sốt ruột, nếu bọn họ thật sự bị bắt được, thì chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t toi.

Cậu ấy thật sự cảm thấy hối hận, biết vậy cậu nhóc không mang theo Vãn Vãn đi mua đồ vật này nọ ở trong chợ đêm. Mặc dù, mua bán đất cần phải có giấy tờ, nhưng ít ra còn đáng tin, còn ở chợ đêm không cần giấy tờ nhưng lại thật sự rất nguy hiểm.

Giống như bây giờ, bọn họ còn chưa kịp mua thứ gì, thì gặp phải chuyện như này. Nếu không bị bọn họ ảnh hưởng, thì Trình Kiêu có thể chạy trốn nhanh hơn một chút.

“Trình Kiêu, cậu chạy trước đi, chúng mình cũng không mua cái gì, thì chắc hẳn không có việc gì đâu. Cậu đưa Vãn Vãn cho tớ đi” Kiến Binh nói.

Đúng vậy! Bọn họ chạy làm gì? Nếu bọn họ không mua gì, thì chạy làm gì? Trình Kiêu chạy một mình thì cơ hội trốn thoát cao hơn.

Trình Kiêu nghĩ, cảm thấy Kiến Binh nói không sai, liền đưa Vãn Vãn cho cậu bé, nhìn thoáng qua Văn Vãn, nói một tiếng: “Hai người mau trốn đi, chờ đến lúc về nhà, tớ cũng trốn, rồi sau đó đi tìm hai người.

Vãn Vãn chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía Trình Kiêu chạy, rời xa tầm mắt của cô bé. Nhưng sau đó, cô bé cũng không cảm thấy đây là sự tiếc nuối gì cả bởi vì chạy để bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Nếu bọn họ bị tóm được thì không phải chỉ bị quát mắng và khuyên bảo thôi nữa đâu.

Mặc dù hiện tại là năm 1975, tình hình càng ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn còn trong trạng thái nguy hiểm.

Nhiều người vẫn còn đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết, cuối cùng vẫn phải liều lĩnh bằng cả mạng sống. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, nên vẫn phải cẩn thận, không thể chống lại những người này.

Bọn họ chỉ là đám người dân thấp cổ bé họng, mà bố của cô bé cũng chỉ là một công nhân viên chức bình thường thôi.

Cái gì cũng không có, bọn họ cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần sinh hoạt như bình thường là được.

Vãn Vãn nghĩ bảo vệ tốt người nhà của mình là đủ rôi.

Kiến Binh cõng cô bé, cũng không định chạy vội vã như lúc nãy, nên trái lại đi có chút chậm rãi. Cậu bé định rẽ vào lối ngõ nhỏ tắt ở bên cạnh để trốn một lát, đợi đám người của đội chấp pháp đi qua thì bọn họ đi ra. Sau đó, bọn họ đi tìm Trình Kiêu, nếu không tìm thấy thì đi về nhà vậy. Trình Kiêu biết địa chỉ nhà của bọn họ, nên có thể tìm đến nhà của bọn họ bất cứ lúc nào.

Vãn Vãn nằm sấp trên lưng Kiến Binh, phía sau truyền đến tiếng la hét càng ngày càng gần. Cô bé lại nhìn về phía trước, thấy không có bóng dáng của Trình Kêu, trong lòng cô nhóc thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần cậu nhóc chạy thoát là cô bé an tâm.

Loading...