Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:15
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hai đứa nhóc ở phía trước kia đứng lại!” Phía sau truyền đến âm thanh.

Kiến Binh định chạy vào ngõ tắt nhỏ ở phía bên cạnh, nhưng lại sắp bị bọn chúng đuổi kịp theo. Kiến Binh biết rõ bọn họ không thể chạy thoát được, nên nếu tiếp tục chạy thì sẽ khiến cho đám người đó chú ý và nghi ngờ. Cậu nhóc quyết định không chạy trốn tiếp mà có thể lấy lý do để thoái thác.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đám người của đội chấp pháp đã đuổi kịp, vây quanh Kiến Binh và Văn Vãn. Ánh mắt của đám người này nhìn chằm chằm vào bọn họ, tìm kiếm xem rốt cuộc hai người này đang làm gì.

Kiến Binh cũng không thật sự sợ hãi đội chấp pháp, dừng lại quan sát phản ứng của đám người này. Cậu nhóc hỏi lại bọn chúng: “Mấy người đang làm gì thế?"

“Lời này phải để chúng ta hỏi hai đứa mới đúng! Làm sao ngươi lại còn hỏi chúng ta?” Trong đội chấp pháp có một người nói: “Chúng ta là tổ Cách mạng nhỏ, là đội chấp pháp của vùng này. Tại sao các ngươi lại phải chạy?"

Vãn Vãn nhìn về phía sau, thấy đám người này đều mặc quân trang, chỉ có điều không có quân hàm, cũng không phải là quân nhân. Dạo gần đây, quần áo quân trang được coi là một mốt mới. Thật ra, đội chấp pháp cũng chỉ là một đám người không có việc gì làm, tụ tập thành một nhóm nhằm bắt mọi người phải theo chủ nghĩa tư bản.

Vãn Vãn nói: “Cháu và anh cháu đang đi tản bộ ở đây, nhìn thấy mọi người đuổi đến đây, nên sợ hãi chạy đi.” Giọng cô bé mềm mại, e sợ khiến cho người khác khó có thể nghi ngờ lời nói của cô nhóc.

Đám người của đội chấp pháp đang đứng ở đó, cũng mơ hồ nghi ngờ, nhưng vẫn cảm thấy có thể tin tưởng vào lời nói của cô bé, lại nghĩ đến cô bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, nên chắc sẽ không đi lừa người khác được.

Đám người nhìn nhau một lúc, lại nhìn về phía Kiến Binh: “Chúng ta đuổi là việc của chúng ta, mấy đứa cũng không làm gì, sao phải chạy đi?"

Vãn Vãn sợ lời nói của anh trai để lại dấu vết, đang định tự mình giải thích, thì nghe thấy anh trai Kiến Binh đã nói xong: “Mấy người đang đuổi theo, thì chúng cháu không chạy sao được? Nhỡ đâu các người bất người lung tung thì phải làm sao?"

Lời nói của Kiến Binh thật sự nghiêm trọng, ý là đang ám chỉ bọn họ sẽ bắt người một cách tùy tiện.

Một người trong đám đó nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Làm sao chúng ta có thể bắt người tùy tiện được? Chỉ cần các ngươi không làm gì sai, thì chúng ta bắt hai đứa làm gì?"

Kiến Binh nói: “Cháu cũng chỉ là một đứa trẻ, em cháu cũng là một cô bé sáu tuổi, chúng cháu có thể làm gì được? Chúng cháu chỉ muốn đến đây chơi, sau đó em cháu lại mệt, thì cháu cõng con bé. Nhưng nhìn thấy các người đang gào thét đuổi theo, thì chúng cháu chắc chắn cảm thấy sợ hãi rồi.

Đám người của đội chấp pháp thật sự không biết nói gì nữa. Nếu thật sự bắt hai đứa nhóc này, thì chúng lại nói sợ bị bọn họ tùy tiện bắt người, nếu lại bắt trói người, thì giống như những gì cậu nhóc nói.

Vãn Vãn nhìn về phía người cầm đầu trẻ tuổi, cười nói: “Anh trai, em cảm thấy mọi người đều là người tốt, sẽ không tùy tiện bắt bọn em đúng không?"

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại và nụ cười rộ lên làm lộ ra hai lúm má đồng tiền, trong lúc nhất thời khiến cho mọi người cảm thấy xiêu lòng.

Một cô nhóc đáng yêu như vậy, làm sao có thể là người xấu được? Còn có anh trai của cô bé nhìn qua chỉ là một đứa nhóc mới lớn, cũng không giống như người có thể âm mưa đùa giỡn được.

DTV

Chắc hẳn hai người này không thể có liên quan đến chợ đêm, có thể chỉ là người đi ngang qua mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-314.html.]

“Các ngươi đi đi. Sau này không được sang bên này chơi, nơi đây nhiều yêu ma quỷ quái lắm nên rất nguy hiểm.” Người cầm đầu của đội chấp pháp nói vài câu, liền để cho bọn họ rời đi.

Cho đến khi hai người đi một đoạn thật xa rồi, Kiến Binh còn có chút ngỡ ngàng, không dám tin đội chấp pháp lại có thể dễ dàng nói chuyện được như vậy.

Cậu nhóc đã nghĩ đến phải lãng phí một đống lời nói, thì mới có thể khiến cho bọn họ được thả, không nghĩ đến bọn họ chỉ bị hỏi vài câu rồi được thả đi.

Vậy mà không hề bị làm sao cả.

Kiến Binh nói với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, chúng ta thật sự không bị làm sao cả?” Hơi nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc.

Vãn Vãn nói: “Không có việc gì còn không tốt sao? Như vậy chứng minh số của chúng ta đỏ, có bị bắt gặp cũng không có việc gì.” Cô bé không lo lắng chút nào, lúc ấy trong lòng cô bé rất bình tĩnh.

Vốn dĩ bọn họ cũng không có việc gì, chẳng qua gặp phải Trình Kiêu mà thôi. Nhưng bọn họ cũng không mua cái gì cả. Vì vậy, bọn họ cũng không thể bị bắt được, nếu thật sự bắt hai người bọn họ thì thật sự là bắt lung tung rồi sao?

Hiện nay, nếu tình hình vẫn tiếp tục loạn lạc thì cũng không thể đến mức độ như này, chỉ cần không có bằng chứng, bọn họ cũng không dám bắt người lung tung. Nếu muốn bắt người, thì cần phải tìm ra chứng cứ.

Cô bé không lo lắng thấp thỏm như anh trai mình, vốn dĩ cũng không có chuyện gì cả. Chính mình tự hù dọa bản thân mà thôi, cũng không xảy ra việc gì.

“Vãn Vãn, em không biết có lần anh từng gặp ở trong trường của anh. Lúc đó các thầy cô đang phê bình, tình huống lúc đó thật là đáng sợ. Các thầy cô cũng không có tội lỗi gì cả, chỉ là lúc dạy chúng ta đọc sách, viết chữ có chút nghiêm khắc thôi, mà cũng bị...” Cậu nhóc dừng lại một chút, nói tiếp: “Anh thật sự đã nghĩ rằng hôm nay chúng ta sẽ có chuyện gì đó."

Vãn Vãn hiểu ý nghĩ của Kiến Binh, cũng biết cậy nhóc đang lo lắng cái gì. Nhưng đôi khi thật sự cũng không có nhiều lý do có thể nói. Nếu công lý thật sự có ích, thì mọi lý do đều có thể được thông cảm, như vậy sẽ không có nhiều trường hợp bị oan.

Chỉ có điều, những chuyện này không liên quan gì tới bọn họ. Hai người bọn họ thật sự may mắn. Lúc nãy gặp đám người kia, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn, nói lý thì cũng không bị làm khó.

“Anh trai, bọn họ cũng không phải học sinh ở trường anh, nếu bọn họ có thể làm đội chấp pháp, thì cũng phải tuân theo quy tắc nhất định.” Vãn Vãn nói: “Anh trai, anh không đến tham gia buổi giao lưu giữa học sinh trong trường à? Anh không tham gia hoạt động thể thao này à?"

Tô Kiến Binh lắc đầu: “Sao có thể? Anh thấy bọn họ đối xử với thầy cô như thế này, anh còn thấy khinh thường, làm sao có thể tham gia với bọn họ, trở thành đám người xấu chứ? Anh sẽ không làm chuyện này. Anh trai và em trai cũng không đi, chúng ta đều có nguyên tắc của chính mình. Những gì bố mẹ dạy chúng ta mấy năm nay, chúng ta đều ghi nhớ ở trong lòng"

Vãn Vãn gật đầu liên tục. Mặc dù bố mẹ họ không có trình độ văn hóa cao, nhưng trong chuyện giáo dục con cái thì thật sự tốt. So với đại phòng bên kia, thì có thể nhìn thấy rõ khoảng cách cao thấp giữa hai phòng.

“Anh trai, bây giờ chúng ta đi tìm anh Trình Kiêu luôn đi, cũng không biết anh ấy chạy đến đâu rồi. Không biết có gặp chuyện gì không” Vãn Vãn vẫn lo lắng cho cậu bé.

Vừa nãy, cậu nhóc chạy đi, không biết có bị đội chấp pháp nhìn thấy hay không? Cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, cho dù có bị tóm được, chắc cũng không bị làm sao đâu? Kể cả khi một đứa nhỏ nói bản thân đang bán đồ này nọ, thì cũng không có ai tin đâu nhỉ?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô bé vẫn cảm thấy lo lắng. Vừa nãy, lúc bọn họ chạy, lo lắng mình bị bắt, sau đó trốn thoát được rồi thì lại nghĩ đến Trình Kiêu.

Chẳng sợ bác sĩ Thạch nói như vậy, nhưng Trình Kiêu vẫn cảm thấy không yên tâm. Cậu bé vẫn mong bác sĩ Thạch đến xem bệnh cho mẹ cậu, chỉ có như vậy cậu mới thật sự yên tâm.

Loading...