Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không, trong lòng cậu vẫn như có một tảng đá đè nặng lên vậy, làm sao cũng không tan biến được.

Nhìn thấy cậu bé kiên trì, bác sĩ Thạch cũng không cự tuyệt.

Ông ta cũng muốn đi nhìn xem, rốt cuộc mẹ Trình có nhiều tâm sự cỡ nào mà có thể bị bệnh như vậy.

Tâm bệnh hại người, nếu không tìm thấy căn bệnh và tâm dược, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của bà ấy.

Người sợ nhất là hậm hực không vui, giống như Mộng Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng cũng vì trong lòng tích tụ, ngày ngày khóc lóc, cuối cùng bị khạc m.á.u mà ra đi lúc tuổi còn trẻ.

Đối với con người của mẹ Trình, bác sĩ Thạch vẫn hiểu đôi chút về bà, mặc dù không được nhiều lắm.

Người phụ nữ này nhìn bề ngoài thì yếu đuối nhưng bên trong lại kiên cường, là một người đẹp được mọi người hay bàn tán, tranh luận.

“Đi thôi. Đi xem mẹ của cháu. Bác sĩ Thạch vẫn quyết định đi đến nhà họ Trình.

Tiêu Trường Chinh và giáo sư Lý cũng muốn đi qua nhìn, nhưng lại bị bí thư chi bộ Sơn Thúc ngăn cản.

Thân phận của bọn họ đều mẫn cảm, chỉ có bác sĩ Thạch là đi đến đó để chữa bệnh nên tất nhiên phải đi. Tiêu Trường Chinh và giáo sư Lý, hai người cũng không biết chữa bệnh, thân phận lại mẫn cảm, đi tới đó làm gì? Tất nhiên là bị ngăn cản.

Tiêu Trường Chinh thật sự muốn đi xem, làm ông nội của Trình Kiêu, làm sao ông ta có thể không đi tới nhà họ Trình hỏi thăm bệnh của mẹ Trình Kiêu được? Đáng tiếc, mặc dù hiện tại, bọn họ ở cùng một thôn, nhưng bởi vì địa vị chính trị và thân phận, nên ông ta vẫn chưa gặp mẹ của Trình Kiêu, Tô Vân Hương bao giờ. Mặc dù hai người ở rất gần, nhưng bởi vì thân phận của ông ta, nên phần lớn thời gian lúc làm việc đều có người giám sát. Dù ngẫu nhiên cũng không có ai quản, nhưng ông ta cũng không thể tùy tiện đi dạo trong thôn, để người trong thôn nhìn thấy. Có người còn nhìn khinh thường ông ta.

Mẹ Trình là một người rất ít ở bên ngoài, ngoại trừ lúc làm việc ở đại đội, vì vậy hai người cũng không có cơ hội gặp mặt.

Đáng tiếc, bí thư chi bộ Sơn Thúc lại không đồng ý chuyện này. Chủ yếu là do thân phận của ông ta mẫn cảm, sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình nhà họ Trình, mặc dù tình hình hiện tại càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Ông ta vẫn phải xem xét đến suy nghĩ của người dân trong thôn đối với mỗi hành động của bản thân.

Tiêu Trường Chinh chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi về phía nhà họ Trình, còn bản thân mình lại không thể làm được gì.

Ông ấy thật sự rất lo cho Trình Kiêu, xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng thấy lo lắng cho mẹ của Trình Kiêu.

“Yên tâm đi. Trình Kiêu không có việc gì, thì mẹ của cậu bé cũng sẽ không sao cả. Dù sao vẫn có ông Thạch nữa mà, trình độ y thuật của bác sĩ Thạch còn khiến ông phải lo lắng sao?” Giáo sư Lý vỗ vai ông ta. Chuyện này vốn không cần thiết phải lo lắng, cũng không hiểu ông Tiêu đang lo chuyện gì.

Dường như ông ta còn quan tâm Trình Kiêu hơn cả ông Thạch, thật sự coi người ta là cháu trai ruột sao?

Xét về mặt tình và lý, ông Tiêu không có cháu trai, nhận Trình Kiêu làm cháu trai cũng là điều dễ hiểu.

Trình Kiêu dẫn bác sĩ Thạch đi đến nhà họ Trình, liền nhìn thấy mẹ của cậu bé đã tỉnh, đang nằm tắm nắng ở trong viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-315.html.]

Dạo gần đây, mẹ Trình vẫn thường xuyên nằm trên giường, không động đậy. Lâu lắm rồi, cậu bé mới nhìn thấy mẹ của mình nằm phơi nắng như vậy.

Ánh nắng của tháng mười vẫn còn gắt gao, nhưng nhiệt độ trong ngày cũng có độ chênh lệch lớn. Chạng vạng, mặt trời từ từ lặn, ánh nắng cũng không còn chói chang nữa. Lúc này, mẹ Trình đứng dậy phơi nắng, có phải là chút không biết quý trọng thân thể của mình không? Hay là cảm thấy có chút lạnh nên muốn phơi nắng một chút?

Trình Kiêu nhìn thấy mẹ cậu bé đứng dậy, vội vàng chạy đến đỡ, giữ c.h.ặ.t t.a.y bà: “Mẹ, cơ thể mẹ có dễ chịu chút nào không? Con đã mời bác sĩ Thạch đến xem bệnh cho mẹ này. Bởi vì có bí thư chi bộ Sơn Thúc ở đây nên cậu bé cũng không dám gọi thẳng bác sĩ Thạch là thầy của cậu, điều này sẽ khiến cho thầy của cậu gặp phiền toái.

Mẹ Trình nhìn thấy bí thư chi bộ Sơn Thúc ở phía sau cậu bé và liếc mắt một cái về phía bác sĩ Thạch, trong lòng bà hiểu được là do cậu bé lo lắng cho sức khỏe của bà, nên mới mời bác sĩ Thạch đến đây khám. Với thân phận mẫn cảm của bác sĩ Thạch, nếu không có bí thư chi bộ Sơn Thúc đứng ra nói, thì Trình Kiêu cũng không dám dẫn người về nhà.

DTV

Bà nở nụ cười cảm ơn về phía bí thư chi bộ Sơn Thúc, lại nói với bác sĩ Thạch: “Ngại quá, đã làm phiền bác sĩ phải đến nhà thăm khám cho tôi. Cơ thể của tôi bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không có bệnh, chỉ là dạo này làm việc mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc là cơ thể sẽ tốt lên thôi."

Hiện tại, nhìn dáng vẻ của mẹ Trình thật sự không giống với người bị bệnh chút nào.

Thật giống như dáng vẻ bị bệnh của bà mấy ngày trước chỉ là một trận ảo giác, là do Trình Kiêu quá lo lắng cho mẹ mình nên mới sinh ra ảo giác thôi.

Nhưng Trình Kiêu khẳng định mình không hề nhìn nhầm. Lúc ấy, mẹ của cậu bé quả thật rất không thích hợp, nhưng hiện tại, tại sao đột nhiên lại có thể trở nên bình thường? Cậu bé cũng không hiểu được.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Vẫn nên để bác sĩ Thạch khám cho bà xem sao đi. Dù có bệnh hay không thì chúng ta cũng đã đến đây rồi, thì cũng nên khám qua xem sao thì mới yên tâm được"

Bác sĩ Thạch cũng nói: “Bà vẫn nên để cho tôi bắt mạch đi, nếu có bệnh thì chữa bệnh, còn không có bệnh thì cũng có thể có phòng bị.” Ánh mắt của ông ta cũng nhìn chằm chằm về phía mẹ Trình, như muốn nhìn thấu nét mặt của bà.

Mặt của mẹ Trình mang theo vẻ tươi cười, cũng không có thay đổi nét mặt, cười nói: “Thật sự không cần đâu. Làm phiền hai người đã đến đây, nhưng tôi thật sự không có bệnh. Bà lại trách mắng Trình Kiêu: “Nhìn con kìa. Mẹ cũng không bị bệnh, con lại làm phiền bí thư chi bộ Sơn Thúc và bác sĩ Thạch đến đây một chuyến. Thật sự là một đứa bé không hiểu chuyện gì cả."

Nhưng Trình Kiêu vẫn kiên trì, khi cậu bé quyết định chuyện gì thì rất khó có thể thay đổi, cậu bé nhất định sẽ tiếp tục làm đến cùng. Cậu bé xác định mẹ cậu đang cố gắng chống thân mình để lừa dối cậu bé, mặc kệ là thật sự bị bệnh, hay là tâm bệnh, cậu bé đều phải biết đến kết quả. Nếu mẹ cậu bé thật sự bị bệnh thì sẽ mua thuốc uống, chữa bệnh, còn nếu là tâm bệnh thì cậu bé sẽ tìm hiểu nguyên nhân thật sự dẫn đến tâm bệnh, rồi chữa trị tận gốc nó.

Cậu bé cũng không sợ hãi. Mặc dù mẹ cậu mệt mỏi, nhưng trước kia cũng vẫn có thể đi lại xuống giường được, không giống như hiện tại, chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể đi xuống được. Vì vậy, chắc chắn phải có lý do nào đó.

Nếu mẹ cậu bé thật sự mệt mỏi, thì sau này, cậu bé sẽ không học nhiều nữa, cũng không để mẹ cậu phải vất vả như vậy.

So sánh giữa bài tập và sức khỏe của mẹ cậu bé, thì sức khỏe của mẹ cậu bé mới là điều quan trọng nhất.

“Con, cái đứa nhỏ này. Làm sao lại không nghe lời như vậy chứ? Mẹ nói không cần, là không cần.” Đột nhiên, giọng nói của mẹ Trình to hơn, mang theo cảm xúc tức giận.

Trình Kiêu chưa bao giờ thấy mẹ cậu bé tức giận đến như vậy. Từ trước tới nay, mẹ cậu bé luôn ôn nhu, kể cả khi bị mấy thằng vô lại đến quấy rối, mặt của mẹ cậu bé cũng chỉ lạnh lùng mà thôi, chưa từng chửi ẩm lên như này với cậu bao giờ.

Hiện tại lại...

Bí thư chi bộ Sơn Thúc và bác sĩ Thạch nhìn nhau, cũng không hiểu tại sao mẹ Trình lại đột nhiên tức giận.

Loading...