Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:22
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Trình nói: “Mẹ thì có tâm bệnh gì? Con, cái đứa nhỏ này, nhìn con sốt ruột chưa kìa. Mẹ chỉ là bị chứng hư, làm việc mệt mỏi mà thôi. Cũng không có gì khác cả."

Bác sĩ Thạch và bí thư chi bộ Sơn Thúc nhìn nhau, cũng biết mẹ con bọn họ cần nói chuyện riêng, nên đều xin phép đi về trước.

Bất kể tâm sự của mẹ Trình là gì, thì bác sĩ Thạch cũng biết đó là vấn đề cá nhân của bà, nếu người ta không có ý định cho người ngoài biết được, thì ông ta cũng không tiện để hỏi rõ.

Vừa đi ra bên ngoài, bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Số của đứa nhỏ Vân Hương này thật là khổ."

Bác sĩ Thạch ‘ồ một tiếng, nhìn về phía bí thư chi bộ Sơn Thúc, vẻ mặt nghi ngờ.

Đối với chuyện của Trình Kiêu, tất nhiên ông ta cũng không nên hỏi cái gì, chỉ biết là bố của Trình Kiêu mất từ lâu rồi. Đứa em gái ruột duy nhất cũng bị lạc mất, về những cái khác ông ta hoàn toàn không biết gì cả. Ông ta cũng không phải là một người thích hỏi chuyện riêng của nhà người khác.

“Năm đó, lúc Vân Hương gả cho Trình Đại Bằng, con bé còn không đồng ý. Chỉ là bố mẹ con bé nhất quyết ép nó, nên nó mới không thể phản kháng được mà đồng ý. Nhưng số của con bé không tốt. Thật vất vả mới có được cuộc sống tốt, thì chồng của nó lại bị núi đổ ập xuống. Cuối cùng thì con gái cũng bị lạc mất. Thật là số khổ mà.” Bí thư chi bộ Sơn Thúc thở dài.

DTV

Mẹ Trình là người mà ông ta nhìn từ lúc bé cho đến lớn, làm sao ông ta có thể không thương cảm cho bà được chứ? Trong thôn này, có ai không thương tiếc cho đứa nhỏ này chứ? Bất kể người ngoài có nói xấu cỡ nào đi nữa, thì trong lòng, ai cũng thừa nhận bà là người số khổ.

Bác sĩ Thạch cũng im lặng, ông ta cũng không có tư cách đánh giá chuyện của mẹ Trình, chỉ là nghe qua lời người khác kể mà thôi.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Tâm sự của Vân Hương chắc chắn có liên quan đến chồng và con gái của nó. Nhiều năm trôi qua rồi, mặc dù con bé không nói ra, nhưng trong lòng làm sao lại không nghĩ đến chứ? Chồng mất rồi, người không thể sống lại, có muốn cũng không có cách nào. Con gái của nó lại bị người lừa bán đi, cũng không biết bây giờ thế nào rồi. Đứa nhỏ Hiểu Mộng này cũng là người khổ, mới bốn tuổi đã bị người ta bắt cóc. Hiện tại, cũng không biết con bé đã bị lừa bán đi đâu rồi?"

Bác sĩ Thạch cau mày: “Em gái của Trình Kiêu tên là Hiểu Mộng?” Ông ta thật sự không biết tên của em gái Trình Kiêu. Bởi vì lúc Vãn Vãn nói chuyện với bọn họ, cũng đã từng nhắc đến cô bé. Đây cũng là một nút thắt trong lòng của Trình Kiêu, nên ông ta cũng không hỏi đến chuyện này. Làm thế nào mà bác sĩ Thạch có thể hỏi cậu bé về chuyện này được chứ?

Còn không bằng giả vờ không biết.

Hơn nữa, ông ta cũng không có ý định hiểu rõ tâm sự của người khác, nếu có thể không hỏi, thì ông ta sẽ không hỏi đến.

Đây là lần đầu tiên ông ta biết tên của em gái Trình Kiêu là Trình Hiểu Mộng.

“Làm sao? Bác sĩ Thạch đã từng nghe thấy tên này rồi sao?” Vẻ mặt của bác sĩ Thạch làm cho bí thư chi bộ Sơn Thúc tò mò hỏi.

Bác sĩ Thạch nói: “Chưa bao giờ nghe thấy, chỉ là cảm thấy...” Có chút quen quen, lại nghĩ: “Tên này khá đơn giản, nếu có nghe qua rồi cũng rất bình thường"

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Đúng vậy. Tên này rất đơn giản, cũng là hy vọng của Vân Hương đối với đứa nhỏ này.

Bác sĩ Thạch cũng không nói gì, chỉ lắng nghe một bên.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc và bác sĩ Thạch đi được một lúc, thì mẹ Trình và Trình Kiêu cũng đang bắt đầu nói chuyện với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-317.html.]

Trình Kiêu lo lắng, khiến cho mẹ Trình cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng, luôn làm bà lo sợ.

Bà thở dài: “Con đó, mẹ chỉ là nhớ tới bố của con thôi..."

Trong lòng Trình Kiêu xúc động, tình cảm của mẹ và bố thật tốt. Đặc biệt lúc bố cậu bé mất, mẹ cậu luôn ngồi ngẩn người, cậu bé biết mẹ đang nghĩ về bố cậu bé.

“Mẹ, con sẽ làm cho mẹ sống thoải mái hơn"

Mẹ Trình há miệng, thở dốc, nhìn đứa con trai của mình. Cuối cùng, những lời định nói ra của bà biến thành một tiếng thở dài.

Tô Vũ Đình biết đến chuyện này đầu tiên, cũng không cần phải hỏi tại sao cô bé lại biết đến, vì sao lại chú ý đến chuyện của Trình Kiêu như vậy. Cô bé có con đường riêng của mình và có lý do riêng.

Cô bé đứng cách đó không xa nhìn về phía nhà họ Trình, yên lặng nhìn ngắm, có vài lần định đi tới nhà họ Trình. Cuối cùng, không biết nghĩ tới điều gì, cô bé lại dừng lại.

Lúc quay trở về, đi được vài bước, cô bé lại dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua về phía nhà họ Trình, rồi dùng sức cắn chặt môi.

Cô bé đã sớm biết chuyện Trình Kiêu học ở trường Trung học công xã, chuyện này ở thôn Hạ Hà cũng xảy ra không ít. Chẳng qua trong lòng cô bé có chút tò mò. Theo như cô được biết, trong kiếp thứ nhất, cậu bé thi đỗ vào trường Trung học huyện. Lúc còn học chung với Vãn Vãn, hai người đều học cùng trường với nhau. Vì chờ Vãn Vãn đi học cùng, nên Trình Kiêu cố tình học lại tiểu học. Trước kia, cô bé không hiểu vì sao cậu bé lại làm như vậy, còn cảm thấy cậu bé thật là ngốc, không muốn học tốt, mà còn bị học lại thật là xấu hổ. Sau này lớn lên rồi, cô bé hiểu được lý do của Trình Kiêu, đặc biệt thấy cậu trở thành nhà giàu nhất huyện Nghệ An và Thành Minh, cô bé đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ vận mệnh may mắn của Tô Vãn Vãn.

Ở kiếp thứ hai, cô bé không biết vì sao đột nhiên Trình Kiêu lại không đi học nữa. Sau khi mẹ của cậu bé mất, cậu bé đến ở nhờ trong nhà họ Bách, tiếp đó trở thành người giàu có, quay lại thôn Hạ Hà để giúp công xã xây dựng đường xá, trường tiểu học, nhà thờ, viện dưỡng lão, tổ chức các hoạt động cho người già, trở thành hình mẫu lý tưởng cho tất cả thành viên trong xã.

Trong lòng của Tô Vũ Đình muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Trình Kiêu. Còn về phần có được đối xử giống như Tô Vãn Vãn hay không, thì tạm thời cô chưa nghĩ đến, nhưng không thể giống như kết quả của kiếp trước được.

Trong kiếp thứ hai, Trình Kiêu vẫn tiếp tục chèn ép cô bé và chồng của cô, mặc dù cuối cùng Trình Kiêu cũng không nhận được kết quả tốt đẹp gì. Cậu bé c.h.ế.t trong mùa đông năm hai mươi tám tuổi, nhưng cô bé và chồng của cô cuối cùng vẫn nhận quả báo và hai người lại ly hôn.

Cô bé vẫn còn nhớ rõ trước khi ly hôn, chồng cô bé đã quát cô nói: “Rốt cuộc cô đã xúc phạm đến ai mà lại khiến cho tôi bị phá sản như này?"

Lúc đó, cô bé cũng không biết tại sao, bởi vì lúc ấy Trình Kiêu và Tô Vãn Vãn cũng không kết hôn. Tô Vãn Vãn lúc đó rất ngây thơ, lại ngu ngốc, làm sao có thể trở thành đối thủ của cô được. Hơn nữa lại bị bà cụ bán phần đất ra bên ngoài, rồi cuối cùng tự đ.â.m đầu vào tường chết.

Cô bé thật không ngờ rằng, ở kiếp thứ hai, mặc dù bọn họ không làm gì, nhưng Trình Kiêu vẫn điên cuồng trả thù cô bé.

Ở kiếp này, bất kể cô như thế nào, cũng sẽ không làm mất lòng Trình Kiêu. Cho dù cuối cùng, cô vẫn không được cô ưu thích, nhưng cô bé cũng sẽ không gây thù hằn với cậu bé. Người đàn ông này thật là đáng sợ.

Cô bé dùng sức cắn chặt răng, hạ quyết tâm, đi cầm ít đồ vật trong nhà, rồi lại chạy ra ngoài, đến thẳng gia đình nhà họ Trình.

Cô bé vừa đi ra ngoài, bà nội Tô cũng không biết từ lúc nào mà đi ra, cau mày, vừa rồi con bé làm sao vậy nhỉ? Sao con bé lại đi ra ngoài vào lúc này?

Nghĩ vậy, bà nội Tô cũng đuổi theo cô bé.

Mẹ Trình đang nói chuyện với Trình Kiêu, nhìn thấy Tô Vũ Đình đang chạy đến trước cửa. Trong tay cô bé cầm ít đồ vật, bà nhìn kĩ thì phát hiện ra là một con cá chắc thịt.

Loading...