Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Kiêu nghi ngờ, nhìn về phía Tô Vũ Đình. Cô bé định làm gì vậy?

“Em đến đây làm gì? Đi ra ngoài mau." Ấn tượng của Trình Kiêu đối với Tô Vũ Đình rất xấu. Nguyên nhân là do cô bé đã từng đẩy ngã Vãn Vãn, sau đó cô bé thường xuyên thích đi tìm cậu bé, có khi còn cản đường cậu bé. Bộ dạng của cô bé giống như kiểu nếu không để ý tới cô bé thì là lỗi của cậu vậy, khiến cho cậu bé cảm thấy chán ghét.

“Anh Trình Kiêu?” Tô Vũ Đình đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt lăn xuống vài giọt nước mắt, nhìn về phía cậu bé, tay cầm theo một ít đồ vật, tay còn lại thì đặt ở trước ngực, có vẻ khó chịu.

Trình Kiêu cười lạnh một cái, lạnh nhạt nhìn về phía cô bé.

Trong lòng Tô Vũ Đình càng cảm thấy khó chịu. Cô bé rất muốn hỏi cậu bé, rốt cuộc cậu muốn cô bé làm thế nào mới khiến cậu đối xử tốt với cô bé đây? Giống như lúc cậu đối xử với Tô Vãn Vãn vậy.

Cô bé thật lòng muốn làm bạn với cậu bé, thật sự muốn.

“Anh Trình Kiêu, em chỉ muốn đến đây thăm hai người thôi. Em nghe nói mẹ Trình bị bệnh, nên em mang chút gạo và mì đến đây. Em...” Nước mắt dường như không kìm nén được, mà rơi xuống.

“Giả vờ. Tiếp tục giả vờ đi.” Trình Kiêu cười lạnh.

Mẹ Trình nói: “Trình Kiêu, Tảo nha đầu chỉ là một đứa nhỏ, người ta có lòng muốn đến thăm chúng ta. Con không nên tỏ vẻ gay gắt đến như vậy, phải có lễ phép chứ.” Bà không tiếp xúc nhiều với Tô Vũ Đình. Mặc dù bà không thật sự thích con bé, nhưng cũng không đến mức có thái độ gay gắt như Trình Kiêu. Bà nói: “Tảo, trong nhà bác vẫn còn đồ ăn, cũng sẽ không thiếu chút đồ này. Cháu mau đi về nhà đi, nếu không nhìn thấy cháu thì bà nội cháu nhất định sẽ sốt ruột. Mau đi về nhà đi thôi"

Mẹ Trình hạ lệnh tiễn khách, khiến cho Tô Vũ Đình cảm thấy hơi tức giận trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra bên ngoài.

“Mẹ Trình, anh Trình Kiêu, em chỉ muốn...” Cô bé còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói như gào thép: “Tảo, cháu đến đây làm gì? Tô Vân Hương, mày không có việc gì làm à? Sao lại dụ dỗ Tảo của nhà tao đến đây?” Nghe thấy tiếng nói này, người đã muốn đi đến nơi, liền nhìn thấy gạo và mỳ trong tay Tô Vũ Đình. Trong lúc nhất thời, bà cụ tức giận, tay chống thắt lưng, chỉ vào mẹ Trình mắng: “Mày, cái đồ không có giáo dưỡng, đồ đê tiện. Chồng của mày bị c.h.ế.t rồi, lại còn làm mất con gái nữa nên muốn lừa gạt Tảo của nhà chúng ta đúng không? Mày định làm cho Tảo nhà chúng ta kết hôn với cái đứa con không ra thể thống kia đúng không? Mày nằm mơ di!"

Trong nháy mắt, mặt của mẹ Trình trở nên lạnh lùng.

Trình Kiêu trừng mắt nhìn bà nội Tô, hận không thể đánh bà ta một trận. Tay cậu bé nắm chặt lấy, kìm nén nội tâm tức giận lại.

Từ lúc bà nội Tô đến, Tô Vũ Đình liền biết mọi chuyện trở nên xấu đi, trong lòng cô bé lại càng tức giận bà nội Tô. Mỗi lần cô bé muốn làm gì, thì bà cụ lại luôn cản trở ở phía sau cô.

Rốt cuộc thì cô trêu chọc ai, gây thù chuốc oán với ai vậy? Vì sao mỗi lần cô bé muốn làm gì thì đều bị chọc phá vậy?

Giờ phút này, cô bé hận nhất là bà nội Tô. Cô bé chỉ hận không thể làm cho bà cụ c.h.ế.t đi thôi.

Tô Vãn Vãn tỉnh lại rất sớm. Hôm nay, cô bé sẽ cùng với anh cả và anh hai đi đến vùng quê nông thôn ở thôn Hạ Hà. Thứ nhất là để đi thăm mẹ Trình và Trình Kiêu, thứ hai là nghĩ biện pháp để thăm bác sĩ Thạch, giáo sư Lý và đám người giáo sư Tiêu.

Cô bé ở trong thị trấn, nên rất ít khi đi về quê. Mỗi lần nhà họ Tô đi về quê, thường là bố mẹ cô bé đại diện, nên bọn họ rất ít khi về thăm quê.

Cũng không phải là không muốn về, mà là bố mẹ cô bé không cho cô bé về, nên cô bé không thể về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-318.html.]

Cũng may trước kia Trình Kiêu thường xuyên đi đến thị trấn. Cuối tuần cậu bé lại quay lại đây để bán chút đồ vật, sau đó đi đến đội vận chuyển rồi trở về.

Lần này, bọn họ cũng không ngồi xe đi về. Lúc bọn họ đến nhà gà, thì xe đã sắp chạy rồi, phải chờ hơn một tiếng nữa thì chiếc xe tiếp theo mới đến. Bọn họ không chờ đợi được, liền quyết định tự đi trở về.

“Vãn Vãn, có mệt không? Nếu mệt, thì chúng ta sẽ đợi xe vậy. Anh hai Kiến Binh hỏi cô bé.

Tô Kiến Binh sợ nhất là Vãn Vãn bị mệt. Điều này so với chính bản thân cậu bị mệt còn khó chịu hơn, nên ý nghĩ duy nhất ở trong đầu cậu lúc này là, liệu Văn Vãn có bị mệt không?

Tô Vãn Vãn nói: “Em không sao, chỉ là đi lâu hơn thôi. Không phải trước kia cũng đã từng đi như vậy rồi sao?"

Cô bé không biết là đôi chân nhỏ của mình không thể đi được đường dài như vậy, có thể động chạm, có thể nhảy nhót, chính là điều hạnh phúc nhất của cô bé rồi. Đi bộ nhiều một chút thì cũng tốt cho sức khỏe.

“Không sao, nếu Vãn Vãn bị mệt, thì không phải còn có chúng ta sao? Chúng ta sẽ cõng con bé.” Tô Kiến Quốc vung bàn tay to lên, cảm thấy cái này cũng không phải chuyện gì khó.

Cậu và Kiến Binh, hai người đều có thể cõng Văn Vãn, đi hơn một tiếng là đến thôn Hạ Hà rồi.

Tô Kiến Quốc là anh cả ra quyết định, Kiến Binh tất nhiên sẽ không nói gì. Nếu Vãn Vãn thật sự bị mệt thì một mình cậu bé cũng có thể cõng Vãn Vãn đi đến thôn Hạ Hà. Nghĩ như vậy, cậu bé thấy yên tâm.

Ba người đi dọc theo nhà ga về phía nông thôn. Dọc đường đi, bọn họ nhìn thấy dòng người qua đường vội vàng, ở trong thị trấn thật sự rất náo nhiệt. Đến vùng nông thôn, người dần thưa thớt hơn, dọc đường đi cũng không gặp ai cả, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài người cũng đã là hiếm thấy.

Tất nhiên, bọn họ cũng không quen nhau.

Mặc dù đường đi có hơi xa, nhưng ba anh em vẫn đi rất vui vẻ, một đường trò chuyện, nói nhiều nhất vẫn là Tô Kiến Quốc hỏi thăm chuyện học hành của Vãn Vãn.

Cậu bé quan tâm Vãn Vãn, nên tất nhiên là cậu muốn biết tất cả mọi chuyện ở trường học của Văn Vãn, cô bé có bị người khác bắt nạt hay không.

“Vãn Vãn, có đứa con trai nào dám bắt nạt em không?” Tô Kiến Binh cũng rất quan tâm đến chuyện này. Từ sau lần trước, cậu bé gặp người trêu chọc b.í.m tóc của Vãn Vãn, cậu bé rất lo lắng về đám nhóc nghịch ngợm đó.

“Không có. Không có ai dám bắt nạt em cả. Từ sau lần anh hai mắng, nói dám bắt nạt lần nữa thì sẽ cắt tay bọn họ, thì bọn họ cũng không dám bắt nạt em. Vãn Vãn trả lời. Cô bé tất nhiên biết lúc đó anh hai chỉ là dọa đám nhóc đó thôi, sẽ không thật sự cắt tay bọn chúng. Nhưng một lũ trẻ nhỏ thì biết cái gì? Lúc đó ánh mắt của anh hai quá đáng sợ, khiến cho bọn chúng tin sái cổ.

Có đôi khi vẻ bề ngoài rất quan trọng, ánh mắt dọa người, dù không cần nói gì, nhưng chỉ bằng một ánh mắt đã có thể khiến người khác khϊếp sợ rồi.

Cô bé đã từng cảm thấy buồn bã vài lần, bởi vì dù cô bé có làm ra bộ dáng đáng sợ như thế nào, thì cũng không làm bọn chúng cảm thấy sợ. Bọn họ chỉ cảm thấy cô bé đang cố gắng tỏ vẻ đáng sợ thôi, chứ thật ra không đáng sợ như vậy.

DTV

Ba người bọn họ cứ như vậy đi đường. Dọc đường đi nói chuyện vui vẻ, cũng không cảm thấy đường xa, mệt mỏi. Vãn Vãn cũng không thấy mệt, cô bé cảm thấy như này rất tốt, có thể đi được một quãng đường dài như vậy, chứng tỏ sức khỏe của cô bé rất tốt. Cô bé thích nhất là cảm thấy khỏe mạnh, nên rất hưởng thụ cảm giác này.

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến công xã, vào đến chỗ dừng chân ở trấn Sao Mai.

Không đi vào nơi nghỉ chân ở trong công xã, bọn họ tiếp tục đi sang hướng bên cạnh, để đi đến thôn Hạ Hà.

Loading...