Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:26
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đứng lại. Ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào?” Đột nhiên, một trận la hét vang lên từ phía trong thôn truyền đến.

Vãn Vãn và hai anh trai nhìn nhau, chỉ sợ là người nào có thân phận mẫn cảm. Chắc hẳn là một người có tiếng tăm gặp rắc rối rồi?

Đang suy nghĩ, đột nhiên có một người chạy tới chỗ bọn họ, phía sau lưng có đám trẻ con đang đuổi theo. Đứa trẻ lớn nhất cũng tầm mười một, mười hai tuổi, có đứa cũng đã tầm năm, sáu tuổi rồi. Trong tay lũ trẻ cầm gậy gộc, bọn chúng đuổi theo một người đàn ông ở phía trước.

Quần áo người đàn ông này đều đã rách nát, trông rất chật vật, cũng không dám làm gì với lũ trẻ. Mặc dù lũ trẻ này còn nhỏ, nhưng nếu ông ta thật sự làm gì, thì sẽ không chỉ bị bọn trẻ này đánh mà còn có mấy đứa lớn tuổi nữa.

Tô Kiến Binh thật sự không thể làm ngơ được, liền ngăn cản một đứa trẻ nói: “Làm sao mấy đứa lại đánh ông ta?"

Đứa trẻ này là một thằng nhóc có chút lớn tuổi so với cả đám, nói: “Ông ta là yêu ma quỷ quái, chúng ta không đánh ông ta thì đánh ai?"

Tô Kiến Quốc rút tay lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật, tiều tụy của người đàn ông kia, cậu bé lại cảm thấy không đành lòng. Trông ông ta rất giống giáo sư Tiêu, thầy của cậu bé, là một người vô cùng tốt, nhưng cũng bị đám trẻ trong thôn Hạ Hà mắng là yêu ma quỷ quái.

Người bị mắng là yêu ma quỷ quái, cũng không chắc chắn sẽ là người xấu.

Cậu bé nói: “Bất kể ông ta đã làm gì, thì mấy đứa cũng đã đánh ông ta rồi. Hãy bỏ qua cho ông ta đi"

“Không thể tha, người nơi này rất mê tín dị đoan, nếu thả ông ta, ông ta có thể sẽ đi tuyên truyền đến nơi khác. Đứa bé kia kiên định nói, chắc chắn không thể tha cho người đàn ông này.

“Tuyên truyền mê tín dị đoan?” Tô Kiến Binh mở to hai mắt, điều này làm cho cậu bé lại nhớ đến những lời nói của bà nội Tô, nói Tô Tảo Tảo là phúc tinh. Cậu bé không nhịn được liền nhìn về phía người đàn ông kia.

Cũng không có cảm giác giống như yêu ma quỷ quái lắm, trông giống người bình thường hơn.

Tuyên truyền mê tín dị đoan, có thật vậy sao?

“Ông là thầy xem tướng số sao?” Tô Kiến Binh không nhịn được liền hỏi ông ta.

Người đàn ông không nói gì, cũng không thừa nhận hoặc phủ nhận, nhưng nét mặt của ông ta khiến Tô Kiến Binh hiểu rõ trong giây lát.

Ông ta thật sự là một thầy bói, đám nhóc này nói cũng không sai.

Vãn Vã cũng dựa vào cuộc trò chuyện giữa Tô Kiến Binh và đám nhóc để suy đoán thân phận của người đàn ông này.

Hiện tại, ở trong mắt mọi người, thầy bói quả thật là độc ác. Đây là người tuyên truyền về mê tín dị đoan, nên là một đối tượng bị mọi người công kích.

Cô bé nói: “Bất kể ông ta có phải là người tuyên truyền mê tín dị đoan hay không, thì mọi người cũng đã đánh, mắng ông ta rồi. Nếu lại tiếp tục đánh ông ta thì sẽ xảy ra án mạng đó"

Dáng vẻ của Vãn Vãn có chút ngọt ngào, lời nói của cô bé không thể khiến cho đám nhóc nghe lời. Có đôi khi vì lý do này, nên mọi người cũng sẽ nghe theo những gì cô bé nói.

Cũng không trách mắng cô bé.

Bọn chúng cũng không giống như đám trẻ ở trong đại viện, không có ác ý với cô bé.

Tô Kiến Quốc cũng nói: “Thái độ giữ gìn công lý của mấy đứa thật khiến cho người khác kính phục. Anh rất khâm phục mấy đứa. Nhưng đánh người phải có mức độ, ngộ nhỡ đánh c.h.ế.t người thì sẽ bị kiện cáo đó."

Đám nhóc nghe vậy liền dừng tay. Bọn chúng cũng được dạy là phải đánh và bài xích kẻ xấu, nhưng không thể đánh c.h.ế.t người, vì đánh c.h.ế.t người là phạm pháp.

Bọn chúng cảm thấy Vãn Vãn đang đứng về phía chúng, mà không phải là vì kẻ xấu kia.

Nghĩ như vậy, thì Vãn Vãn và hai anh trai của cô bé đều là người tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-319.html.]

Vì vậy, bọn chúng cũng giảm bớt địch ý với Vãn Vãn, Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh.

“Vậy chúng ta sẽ bỏ qua cho ông lần này. Lần sau, ông lại để chúng ta nhìn thấy ông tuyên truyền mê tín dị đoan, thì chúng ta sẽ không tha cho ông đâu” Đứa nhóc cầm đầu hung hăng nói, sau đó dẫn theo đám nhóc rời đi.

DTV

Bọn chúng vừa đi khỏi, thì bốn phía lại trở nên yên ǎng.

Vãn Vãn nhìn về phía người đàn ông kia, trong lòng đang suy đoán thân phận của ông ta.

Lúc Vãn Vãn nhìn ông ta, thì ông ta cũng đang nhìn Vãn Vãn, cũng xem ra mệnh cách và tướng mạo của Vãn Vãn. Ông ta thốt lên “ôi” một tiếng, giật mình.

“Ông làm gì vậy?” Tô Kiến Quốc phát hiện ông ta có vẻ khác thường, đem giấu Vãn Vãn về phía sau lưng, trừng mắt lạnh lùng về phía ông ta.

Người đàn ông thu hồi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, hướng về phía bọn họ nở nụ cười: “Mấy đứa không phải khẩn trương, bác cũng không có ác ý gì cả. Chỉ là bác nhìn ra được tướng mạo của cô bé kia..."

Từ này không chỉ khiến cho Tô Kiến Quốc đem người che chở Vãn Vãn, mà ngay cả Kiến Binh cũng bảo vệ Vãn Vãn. Bọn họ thật sự sợ người trước mặt sẽ làm hại Vãn Vãn.

“Bọn cháu đã cứu bác. Tô Kiến Binh chỉ ra vấn về.

Vãn Vãn bị giấu ở phía sau lưng Tô Kiến Quốc, cô bé lén lút nhìn lại bản thân, rồi dòm ngó ra bên ngoài.

Thực ra Vãn Vãn rất tò mò về ông thầy bói này, ở cái thời đại này còn xuất hiện thầy bói, cô nhóc đặc biệt bái phục.

Tô Kiến Quốc giơ tay ra, lại đẩy người vào bên trong, không để Vãn Vãn đi ra bị người đó nhìn thấy.

Cậu nhóc cho rằng nếu Vãn Vãn đi ra thì cô bé sẽ bị làm tổn thương. Đối với người đó, thực ra cậu nhóc luôn giữ cảnh giác, thần thần bí bí, rất đáng ngờ.

"Được rồi Kiến Binh, chúng ta đi thôi" Tô Kiến Quốc cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với người như thế.

Lúc đó họ đã cứu cậu nhóc, đó là do xuất phát hành động nhân đạo, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn dính dáng tới cậu nhóc.

Bọn họ cũng đâu có quen biết cậu nhóc, ai biết được cậu nhóc là người như thế nào.

Tô Kiến Quốc kéo Vãn Vãn đi về phía trước, để Kiến Binh cũng nhanh chóng đi theo.

Tô Kiến Binh thoáng nhìn người đàn ông trung niên, cũng không nói thêm câu gì, mà bước theo kịp bước chân của anh trai và em gái.

Người đàn ông trung niên cảm thấy thật thú vị, nhìn theo bóng dáng của Vãn Vãn gọi theo: "Cô gái nhỏ, cháu chạy không thoát được đâu, chỉ cần cháu có một trái tim lương thiện, là của cháu thì cuối cùng cũng sẽ trả lại cho cháu, ông trời còn bù đắp gấp bội cho cháu. Hãy nhớ, lương thiện, đừng làm điều ác"

"Phúc báo của đời này là kết quả của đời trước, nhân quả tuần hoàn, lẽ trời luôn tồn tại, không phải không phục, mà là thời khắc chưa tới" Tiếng nói của người đàn ông trung niên, từ xa xa vọng lại.

Cơ thể Vãn Vãn cứng đơ, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, nhưng lại phát hiện ông ta tay vắt sau lưng chậm rãi bước theo sau lưng họ.

Giống như câu nói ấy chưa từng được nói ra, nhưng tâm tư của Vãn Vãn đã khơi gợi mở ra rồi.

Người đàn ông trung niên này có ý gì? Làm sao mà ông ta biết được cô nhóc từng mất đi những gì? Đúng hơn là nguyên chủ đã từng mất đi những gì?

Kiếp trước sức khỏe cô nhóc không được tốt, kiếp này có thể trùng sinh, đây đã là kiếp trước tu lại được phúc phần rồi. Cô nhóc một chút cũng không cảm thấy hối tiếc, ngược lại càng thêm trân trọng hơn. Mong rằng thân thể không giống nhau, trong sách cô nhóc đến một chút phúc phần cũng chưa từng được hưởng qua, muốn được ông bà nội công nhận, đã làm rất nhiều việc sai, cuối cùng lại nhận được kết cục thê thảm như vậy.

Người đáng nhận được bù đắp, có lẽ là nguyên chủ.

Đáng tiếc, cũng không biết nguyên chủ đi đâu rồi. Cô nhóc nhớ đến có mơ một giấc mơ, liệu có phải nguyên chủ đã đi đầu thai rồi không?

Dù gì cô nhóc cũng chiếm lợi thế của nguyên chủ, nếu phúc phần này có thể báo đến nguyên chủ thì tốt biết bao. Cô ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, không có nhiều tai họa như vậy nữa.

Loading...