Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:30
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ rất lâu rồi không chạm mặt nhau, cũng không muốn gặp, nhưng lúc này cô bé đang đứng chắn trước cổng, bọn họ không muốn gặp cũng phải gặp thôi.
"Sao hai anh lại đến đây?" Lông mày Tô Vũ Đình nhăn lên thành một mảng.
Tô Kiến Quốc nói: "Sao bọn anh không được đến đây? Anh còn chưa hỏi em, sao em lại ở đây?"
Tô Vũ Đình hơi nhấc cằm lên, nhưng ở góc này cô bé chỉ nhìn thấy n.g.ự.c của họ, không nhìn thấy khuôn mặt. Cô bé có chút ghét cái kiểu nhìn ngước lên, nó làm cho cô bé có cảm giác bản thân thấp hèn trước bọn họ. Cô bé cực ghét, thế mới hơi ngẩng cao đầu, dù cho không nhìn thấy mặt, cũng đỡ hơn là ngước lên nhìn.
"Em là bạn của anh Trình Kiêu, các anh tính là gì? Đều ra thị trấn rồi, còn đến đây làm gì? Đây là chỗ các anh đến được sao?" cô bé hướng mắt nhìn vào trong phòng nhà Trịnh gia: “Tô Vãn Vãn cũng đến à?"
Không đợi Kiến Quốc Kiến Binh trả lời, Tô Vũ Đình liền nói: "Các anh nói với Tô Vãn Vãn, để cô ấy ít đến đeo bám anh Trình Kiêu, anh ấy là của em."
Tô Kiến Quốc hai tay ôm ngực, nhìn cô bé có chút buồn cười: "Em là gì của Trình Kiêu? Quản nhiều quá thì phải?"
Tô Vũ Đình đằng hắng: "Các người ra thị trấn rồi, còn quay lại làm gì? Còn có thể xem trọng anh Trình Kiêu nghèo này sao? Đừng đến làm cho anh ấy ghê tởm được không? " cô bé nói rất cay độc, những lời này một chút cũng không giống như được nói ra từ miệng cô bé sáu tuổi.
Tô Kiến Quốc liếc nhìn cô bé, khóe miệng để một nụ cười châm biếm. Không cần cậu nhóc phản bác lại, rồi sẽ có người thay họ phản bác lại.
"Em là bạn tôi? Tại sao tôi lại không biết?" Sau lưng Tô Vũ Đình truyền lại một âm thanh lạnh lùng, làm cho cô bé lập tức như mới tỉnh giấc mộng, vội vàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trình Kiêu, mặt cô bé ngay lập tức thay đổi biểu cảm, ngọt ngào gọi: "Anh Trình Kiêu...
"Nói chuyện nghiêm túc đi, đừng gọi như vậy buồn nôn, toàn thân tôi nổi da gà rồi." Trình Kiêu né sang một bên, tránh được cơ thể Tô Vũ Đình đang lại gần, đôi mắt tỏa ra khí lạnh liếc nhìn cô bé. "Nói đi, em lại đến nhà tôi làm gì?"
Khóe miệng Tô Vũ Đình bĩu xuống, tựa hồ như sắp khóc: "Anh Trình Kiêu, anh làm gì mà nhẫn tâm không chịu tha thứ cho em? chẳng phải do bà nội em nói lời không nên nói sao, nhưng không phải em nói như vậy, anh đừng giận em nữa"
Tô Kiến Binh bịt miệng cười, Kiến Quốc còn làm một động tác buồn nôn ghê tởm, nhìn thấy trong mắt Tô Vũ Đình, tức sắp phát điên lên rồi.
Trình Kiêu tất nhiên cũng nhìn thấy, khóe miệng cậu nhóc nâng nhẹ lên, nâng lên một độ cong.
Tô Vũ Đình thấy rồi, càng thêm tức giận, Trình Kiêu này thật đáng ghét quá rồi, cô bé đã xuống giọng cầu xin như vậy, anh ấy sao lại có thể vô tình như vậy? Lẽ nào trong mắt anh ấy, chỉ có một mình Tô Vãn Vãn? Cô bé không tin, ở tuổi này anh ấy có thể hiểu thế nào là tình yêu ư, nhiều nhất cũng là xem Tô Vãn Vãn coi như em gái. Nếu như đều coi là em gái, tại sao không thể nhìn thẳng vào cô bé ?
Còn có người của nhà chú hai, bọn họ là họ hàng, bọn họ cũng đến thôn Hà Hạ, trước tiên không phải đến nhà nội thăm ông bà nội cùng bố mẹ, mà lại đến nhà họ Trình thăm một người xa lạ.
"Anh Trình Kiêu, em sợ anh hiểu lầm em, vì thế mà em đến để giải thích với anh, bà nội em.." Tô Vũ Đình đang định giải thích, thì nhìn thấy Trình Kiêu nhấc tay lên chặn lại.
"Đừng, tôi không muốn nghe mấy lời vô ích của em, em về đi!" thấy cô bé vẫn còn đứng đó, cậu nhóc nói: "Để tôi phải mở miệng bảo em cút đi sao? Bắt em cút em mới chịu cút đi sao?"
Tô Vũ Đình cắn mạnh bờ môi, đôi mắt đã bị ngâm trong nước mắt, trái tim cô bé vừa đau vừa khổ, quá tủi thân.
Trình Kiêu đi thẳng vào trong nhà, Kiến Quốc Kiến Binh cũng vào theo, Tô Vũ Đình cũng muốn đi theo, nhưng bị hành động tiếp theo của Trình Kiêu làm tổn thương. Cậu nhóc trước mặt cô bé, đem cổng hàng rào đóng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-321.html.]
Cô bé ấm ức muốn khóc, nhìn thoáng qua Trịnh Kiêu cùng hai anh em Tô gia đã bước vào trong phòng, còn không cam tâm nữa, cũng biết hôm nay sẽ không thu hoạch được gì.
Trên đường về, cô bé muốn về nhà để bà nội dỗ dành. Trái tim bị tổn thương, rất khổ sở.
Trên đường nhìn thấy một người đàn ông trung niên, nhìn về phía cô bé. Cô bé vừa bị chọc tức từ Trinh gia đi ra, bị người đàn ông trung niên ấy nhìn, tức đến mức hung hãn đi về phía người đó, miệng chửi: "Nhìn gì mà nhìn? Còn nhìn nữa móc mắt ông ra!"
Người đàn ông trung niên kỳ lạ nhìn cô bé, đáng lẽ không nhìn kỹ cô bé, chỉ cảm thấy tướng mạo cô bé rất kỳ, cô bé vừa chửi, ngũ quan này cũng dần dần rõ nét hơn.
Ở giới tượng thuật đáng lẽ ông tồn tại như ngôi sao bắc đẩu, nếu không phải vì lần vận động này, ông đã sớm ngồi trong thành phố, ra vào các nhà hào môn.
Nhưng vận động bắt đầu rồi, cho dù trong tâm không muốn, cũng biết rằng phải nằm im bất động, tuyệt đối không được để lộ tất cả trước mặt mọi người.
Đáng lẽ ông cũng muốn theo những người cùng ngành đi lánh ở trấn Cảng, nhưng ông không nỡ rời bỏ đất nước của mình, còn cả vợ con. Thực ra cũng không còn vợ nữa rồi, chỉ có một cô con gái đã gả đi, ông đem giấu kín thân phận của mình.
Lần này đến Minh thành, là vì tìm kiếm Tiêu tiên sinh. Bây giờ đã là năm 75 rồi, thế cục đã dần dần mở rộng hơn, không còn nghiêm ngặt như trước nữa.
Ông cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở, không còn giống như con chuột trốn trong cống không thấy ánh sáng nữa, những ngày tháng như thế ông chịu đủ rồi. Nhưng không ngờ đến, vụ lật thuyền ở cống ngầm công xã Khải Minh, lúc giúp một cụ già xem tướng, bị một đứa trẻ nghe thấy, mới có cảnh bị một đám trẻ con đánh đ.ấ.m rồi được Vãn Vãn mấy người cứu giúp.
Ông ấy nghe nói Tiêu Trường Chinh đang ở công xã Khải Minh, nhưng không biết cụ thể ở thôn nào, ông chỉ có thể tìm từng thôn một. Tạm thời mới tìm ở thôn Hạ Hà, nếu không có, ông vẫn phải đi sang những thôn khác tìm.
Cũng không thể hỏi thăm, sợ hỏi ra sẽ thêm càng nhiều phiền phức, chỉ có thể bóng gió quanh co, tìm kiếm dần dần.
Chỉ cần tìm thấy Tiêu Trường Chinh, ngày ông trở lại không còn xa nữa rồi.
Trong tình hình như vậy, ông nhìn thấy một người kỳ lạ như vậy, không kìm chế được mà nhìn thêm vài lân.
Không ngờ cô bé này hung dữ như vậy, còn dám mắng đòi móc mắt ông.
Ông là thầy xem tướng có tiếng, không có tướng nào ông xem không chuẩn, nhưng cô bé trước mắt ngũ quan quá kỳ quặc, vậy mà làm ông nhất thời nhìn không ra?
Chưa từng có ai có ngũ quan lạ như cô bé này, rõ ràng là một khuôn mặt bình thường, lại toàn lộ ra một loại hắc ám, còn sự méo mó trên ngũ quan, giống như khuôn mặt này, mệnh cách này không phải của cô bé, mà là mượn của người khác vậy.
Nhưng sao có thể như thế được? Ông nhìn thế nào, cũng vẫn là khuôn mặt của cô bé, mệnh cách mượn của người khác, cũng không giống, suy cho cùng mới chỉ là một đứa trẻ, trừ khi người lớn mượn cô bé.
Rõ ràng là một mệnh cách người bình thường, lúc này nhìn vào khuôn mặt ấy lại hiện lên mùi xui xẻo.
Việc này làm ông nhớ đến cô bé gặp sáng nay, phúc khí tràn đầy khuôn mặt, ngũ quan ấy tự nhiên đến mức không có chút ngoại lực nào thêm bớt vào.
Vì thế không nhịn được mà nói với cô bé mấy câu ấy, chỉ hy vọng cô bé có thể hướng thiện, nếu không có càng nhiều phúc khí, thì cũng sẽ tiêu tán hết mà thôi.
DTV
Giống như cô bé khi nãy, lúc mặt lạnh lùng lớn tiếng chửi, tướng mạo cả người đều thay đổi, giống như là trải đầy nếp nhăn, cả khuôn mặt giống như búp bê gốm sứ động vào là vỡ vậy, giả quá đi.