Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:33
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nhìn nhìn, không tránh khỏi lắc lắc đầu, đến cả lời cảnh báo cũng không buồn nói nữa. Mấy tiếng đồng hồ trước, ông còn nói lời cảnh báo với cô bé kia, cũng không thấy cô bé ấy nói lời ác độc như vậy.

Nhưng cô bé trước mặt này thì sao? Ông còn chưa nói câu gì, chỉ xuất phát từ hiếu kỳ nhìn cô bé một chút, cô bé liền buông lời cay độc.

Thật buồn, cô bé này, đáng tiếc rồi.

"Ông đứng đó lắc đầu làm cái gì? Nhìn mặt cháu làm gì? Không nói cháu đi báo ủy ban thôn!" Tô Vũ Đình mặt khó chịu, hung dữ nói.

Người đàn ông trung niên lẽ ra không định nhắc nhở cô bé, ông không muốn ở nông thôn này làm lại nghề cũ, lúc ông ở công xã Khải Minh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.

Lúc này, ông lắc đầu thở dài nói: "Ông than cháu còn nhỏ vậy mà đã độc ác, mồm miệng giữ chút đức, tích thêm phúc phần cho bản thân đi Những lời khác, ông cũng không muốn nói nữa, chỉ nói một câu như vậy, cũng không để ý đến cô bé nữa, chuyển người dời đi.

Tô Vũ Đình miệng nói khẽ "Chẳng hiểu gì cả", định sẽ chửi ông ấy một trận, nhưng người ta đi mất rồi, không nhẽ lỗi người ta lại tiếp tục chửi?

Cô bé vừa đi về vừa chửi, lúc đi được nửa đoạn đường, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, nhớ ra điều gì đó.

Sáu tuổi, người đàn ông xa lạ, xem bói, phúc phần...

Loạt từ mấu chốt này, mỗi người đều có vẻ rất bình thường, nhưng kết nối cùng nhau, lại tạo thành một bức tranh kỳ dị.

Cô bé đột nhiên quay đầu, muốn đi tìm ông thầy bói ấy.

Người đàn ông trung niên này chắc chắn là ông thầy bói đã xem kiếp trước kiếp này cho Tô Vãn Vãn. Bởi vì nguyên nhân cô trung sinh khá muộn, nên không tận mắt chứng kiến ông thầy bói ấy. Lúc ấy ông thầy bói tới là do Tô Vãn Vãn mời tới nhà, nói chuyện thì thầm to nhỏ một hồi với bà nội Tô.

Lúc ấy, cô bé không có ở thôn Hà Hạ, mà đến nhà bà ngoại ở thôn Tiểu Diệp. Đợi đến khi cô bé quay về, ông thầy bói ấy đã đi mất rồi, sau này cô bé từ nghe từ vài lời tiếng mà tra ra được.

Nhưng làm sao thấy được bóng dáng ông ấy, người đó giống như đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cô bé tìm cũng không thấy nữa.

Tô Vũ Đình khóc ầm lên, sao cô ấy có thể ngốc đến vậy? Người đó nhìn kỳ quặc như vậy, tại sao không hỏi thăm một chút, cho dù cô không lập tức mở miệng mắng người, mà là hỏi thăm dù chỉ một câu đi nữa, cô sẽ có thể nhớ ra chuyện năm xưa.

Từ sau khi ông thầy bói ấy xuất hiện, Tô Vãn Vãn ới được công nhận là tiểu phúc tinh, bà nội mới coi cô ta là bảo bối nuông chiều. Nếu không có câu nói của ông thầy nói ấy, thì làm sao được hưởng phúc về sau này?

Cô ấy nhất định phải tìm ra ông thầy bói ấy, sau đó giúp ông ấy, để ông ấy trước mặt bà nội nói giúp cô mấy lời hay, giống như kiếp trước giúp Tô Vãn Vãn vậy.

Có cái danh tiểu phúc tinh, rất nhiều việc sẽ dễ dàng hơn.

DTV

Tô Vũ Đình quên mất rằng, cô sớm đã được coi là phúc tinh rồi, đặc biệt là ở trước mặt bà nội Tô.

"Mẹ Trình, thím có tâm sự gì sao? Nói với Vãn Vãn đi, Vãn Vãn nhất định giữ bí mật, tuyệt đối không nói cho người thứ ba biết." Vãn Vãn nhớ ra lúc Trình Kiêu đến thị trấn, tình cảnh lúc bọn họ khuyên cậu ấy.

Mẹ Trình chắc chắn có tâm tư, mà còn không hề nhẹ. Cô nhóc muốn khuyên bảo dần dần, thì phải để thím dần thả lỏng, như thế mới có thể từ từ đem hết mọi tâm tư giữ trong lòng nói ra.

Mẹ Trình nói: "Thím thì có tâm tư gì được chứ?

Không có chuyện gì cả, con nghe ai nói vậy?"

Mẹ Trình mím chặt môi, chính là không muốn nói ra tâm sự của mình, ngay cả Vãn Vãn hỏi, cũng không có cách nào khác.

Mẹ Trình là như vậy, Vãn Vãn càng chắc chắn mẹ Trình giữ bí mật động trời nào đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-322.html.]

"Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy, sao vui thế?" Lúc Trình Kiêu cùng hai anh em Kiến Quốc Kiên Binh bước vào phòng, thì nhìn thấy Vãn Vãn đang dính lấy mẹ Trình, mẹ Trình cười cười không chịu nói ra.

Nhìn hai người họ, thật giống mẹ con, làm cho áp lực tâm của Trình Kiêu giảm bớt phần nào, khóe miệng cũng tự nhiên nở một nụ cười ấm áp.

Mẹ Trình cười nói: "Mẹ nhìn thấy Vãn Vãn đáng yêu như vậy, trong lòng rất thích, còn muốn cô nhóc làm con gái mẹ. "

Vãn Vãn cười không nói gì, cô nhóc biết mẹ Trình đang muốn giấu điều gì đó.

Càng muốn giấu, cô nhóc càng nghi ngờ.

"Các con vừa cùng ai nói chuyện đó? Có phải Tô Tảo Tảo lại đến không?" mẹ Trình chuyển chủ đề nói chuyện.

Trình Kiêu nói: "Vâng, em ấy ở ngoài, nói việc hôm ấy không có quan hệ gì đến em ấy, đều là do bà nội em ấy làm, muốn con đừng hận em ấy, đó không phải ý muốn của em ấy." Lúc nói câu này, góc miệng cậu bé còn nở nụ cười giễu cợt.

Mẹ Trình thở dài một tiếng: "Con bé Tảo Tảo này, bị bố mẹ bà nội nuông chiều hư rồi, đâu biết tịnh tâm lại xem xét bản thân? Đúng là đáng tiếc rồi, phía nhà Tô Đại Lực, không dậy được đứa trẻ ngoan nào, Đại Nha mấy đứa như thế, Tảo Tảo cũng cũng vậy. Cũng là trúc xấu Kiện Hoành nhưng mọc ra măng đẹp, không giống nhau mà thôi"

"Lần sau con bé đến, dù là con có ghét con bé, cũng đừng nói lời quá đáng, dù gì con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, ở cái tuổi này nó hiểu được gì chứ?" Mẹ Trình nhìn Trình Kiêu, dặn dò một câu.

Trình Kiêu không đáp lại, chỉ lặng im.

Tô Kiến Binh ở bên cạnh nói: "Hôm nay con bé nói những lời rất kỳ lạ, không giống lời của một đứa trẻ sáu tuổi có thể nói, không biết là do bên nhà nội dậy, hay là con bé tự nghĩ ra" Tô Tảo Tảo đã học đến tiểu học lớp ba rồi, hoàn toàn không thể coi là một đứa trẻ sáu tuổi bình thường.

Vãn Vãn hỏi: "Chị ấy nói gì vậy ạ?" Cô nhóc hiếu kỳ, Tô Vũ Đình biết nói gì? Những người khác không biết, nhưng cô nhóc biết Tô Vũ Đình trùng sinh rồi, tất nhiên sẽ biết nói những lời già dặn trước tuổi.

Tô Kiến Quốc nói: "Con bé bảo chúng ta đừng bám lấy Trình Kiêu nữa, nói Trình Kiêu là của nó. Nói Trình Kiêu không hề coi chúng ta là bạn, nói Trình Kiêu không thể thích Vãn Vãn, nói chúng ta đã ra thị trấn rồi, thì đừng quay về nữa, đừng làm ghê tởm con bé và Trình Kiêu nữa"

Những lời này cậu nhóc không hề nói phét, cũng không có thêm mắm thêm muối.

Những lời này Trình Kiêu cũng nghe thấy, cậu nhóc nói phét cũng không có tác dụng gì.

Mẹ Trình có ngạc nhiên thốt lên: "Con bé này..." Cô ấy không buồn nói câu nói ấy không biết giữ thể diện thế nào, nhưng nói không ra lời.

Một đứa trẻ sáu tuổi, thật sự có thể hiểu tất cả sao?

Nhưng Vãn Vãn lại nghĩ ngợi rất nhiều, trong lòng khẽ lo: "Lẽ nào Tô Vũ Đình để mắt đến Trình Kiêu?"

Đúng rồi, chị ấy đã trùng sinh, kiếp trước trước khi trùng sinh lẽ nào Trình Kiêu có tiền đồ rồi?

Người ưu tú như Trình Kiêu, chắc chắn là bất kể ở kiếp nào, cũng đều ưu tú, hoàn toàn có khả năng. Trở thành một người đàn ông chủ định sẽ thành công trong tương lai, Tô Vũ Đình thật sẽ buông bỏ sao?

Đáp án chắc chắn là không.

Vậy chị ấy sẽ làm như thế nào đây? Tất nhiên là tìm cách tiếp cận Trình Kiêu, trở thành bạn của anh ấy, hay là cách trực tiếp hơn, cũng là cách dễ nhất để đạt được.

Có điều trước mắt mà nói, ấn tượng của Trình Kiêu về Tô Vũ Đình rất kém.

Tô Vũ Đình không biết rằng bản thân chỉ là một trò cười, vậy mà làm cho Vãn Vãn nghi ngờ cô ấy, cũng khiến cho Kiến Quốc Kiến Binh hiếu kỳ về cô ấy.

Cô bé lâu rồi không đến nhà họ Trình, cũng không bám lấy cậu ấy, mà một lòng một dạ, muốn tìm cho ra người đàn ông trung niên ấy, nhưng cô bé tìm rất lâu rồi, cũng không tìm thấy dấu vết gì.

Loading...