Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 323
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:35
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người này giống như biến mất dưới ánh mặt trời, cũng giống như chưa từng xuất hiện, chỉ là ảo giác của cô bé mà thôi.
Nhưng cô bé không chịu tin, không tin đó chỉ là ảo giác của mình, người đó chắc chắn đã từng xuất hiện.
Cô bé không còn tâm trí học hành nữa, kiến thức tiểu học với cô mà nói, thật sự không có chút hấp dẫn nào, ngược lại còn khô khan vô vị.
Cô bé dần dần trốn tiết học, mục đích là đi tìm người đàn ông đấy.
Việc này, cuối cùng cũng truyền đến tai bà nội Tô. Bà ấy không biết việc Tô Vũ Đình tìm người đàn ông trung niên, chỉ biết việc cô bé trốn học.
Có một ngày, bà ấy bắt được Tô Vũ Đình, đổ đầu đổ mặt mắng: "Nhà ta kiếm chút tiền dễ lắm sao? Cháu được đi học dễ dàng lắm sao? Không phải để cháu lãng phí như thế. Nếu không muốn đi học, thế thì ở nhà, tiết kiệm tiền, còn để bốc thêm mấy thang thuốc cho bố cháu!"
Đây là lần đầu tiên bà nội Tô mắng Tô Vũ Đình, cũng là lần duy nhất.
Tô Vũ Đình kinh ngạc, mắt mở to không nói nên lời nhìn bà nội, chỉ cảm thấy bà nội Tô sao mà ghê gớm lỗ mãng quá.
Bà già như vậy lại là bà nội của cô bé? Cô bé không muốn nói ra.
Đối với bà nội Tô có sự căm ghét nói không nên lời, cô bé có bao nhiêu cơ hội, một lần lại một lần, đều là bị bà già trước mắt phá hỏng. Bất kể là cô bé đi tìm ba nhân vật lớn ở Ngưu Bằng, hay là làm hòa với Trình Kiêu, kết quả đều bị bà nội Tô phá hỏng.
Bà ta hình như không phá hoại thì bản thân không cam tâm, đáng ghét đến mức cô bé nói không ra phẫn nộ.
Nhưng cô bé chỉ có thể nhẫn nhịn, không được phát tiết.
"Nghe nói cháu đang tìm người, cháu tìm ai?" Bà nội Tô nhìn cô bé cúi đầu, dáng vẻ như muốn khóc, lại có chút không nhẫn tâm, giọng điệu mềm mại hơn.
Tô Vũ Đình nhẽ ra không muốn để ý đến bà ta, cũng không muốn nói cho bà ta biết về ông thầy bói. Nghĩ ngợi chút, cô bé đột nhiên nói: "Bà ơi, cháu nhìn thấy một ông thầy bói, đang nói Tô Vãn Vãn là hung tinh, cháu hiếu kỳ chạy đến xem. Sau đó ông thầy bói nói, cùng thời điểm không cùng mệnh, cuối cùng đi mất."
Sắc mặt bà nội Tô hơi đổi: "Cháu gặp ông thầy bói ấy ở đâu?"
Đó là người bà ta gặp sáu năm về trước sao? Lúc ấy hai đứa cháu gái chưa ra đời, ông thầy bói đã xem ra một phúc một hung tinh? Ông ta trở lại thôn này rồi sao?
Tròng mắt bà nội Tô đảo đảo, trong lòng nghĩ có nên mời ông ấy về nhà. Làm thế nào để không nói ra, mời ông ấy về nhà, lại không để ai nghi ngờ?
Nhìn thấy nét mặt bà nội Tô, Tô Vũ Đình cười lạnh một tiếng trong lòng.
"Tảo Tảo, cháu thật sự nhìn thấy ông thầy bói ấy?
Ông ấy lại xem mệnh cho cháu và Vãn Vãn sao?" Xem ra ngay lúc đầu bà làm như vậy là đúng, Tảo Tảo quả thật chính là phúc tinh.
Tô Vũ Đình nói một tiếng trong lòng "Ngốc", nhưng miệng lại nói: "Thật ạ, ông ấy nói trên người Vãn Vãn có vận xui, còn trên người cháu có phúc khí" Cô bé tùy tiện biện ra lý do.
Nhưng lại không ngờ tới, lý do tùy tiện ấy lại hiệu quả, đánh trúng vào nội tâm bà nội Tô.
"Vãn Vãn không chỉ vận xui, nó còn..." Lời phía sau bị bà nội Tô nuốt vào trong miệng, có một số việc bà ta không thể nói ra, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê.
Tô Vũ Đình đang vểnh tai lên lắng nghe, bà nội Tô lại không chịu nói nữa.
Ấn đường cô bé nhăn lại, khi bà nội Tô nhìn qua, ấn đường lại giãn ra, giống như tất cả chưa từng xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-323.html.]
Bà nội Tô nói: "Tảo Tảo nhà ta tất nhiên là phúc tinh rồi, đến lúc ấy bà đi nghe ngóng xem, cháu đừng đi dò hỏi lung tung, sẽ có chuyện đấy, hiểu không?"
Tô Vũ Đình trong thâm tâm càng không nghĩ gì, có bà nội Tô đứng ra, cô bé sẽ không cần gánh vác trách nhiệm này nữa.
Đáng tiếc, người đàn ông trung niên ấy biến mất rồi, tìm thế nào cũng không ra.
Nhưng lại không biết là, người đàn ông ấy đi sang thôn khác, mười mấy ngày sau, lại quay trở về thôn Hạ Hà, nhưng trốn thôn dân, dần dần tìm đến Ngưu Bằng, tìm thấy Tiêu Trường Chinh.
Lúc thấy tướng mạo của Tiêu Trường Chinh, hết sức kinh ngạc.
"Ông Tiêu, cháu đích tôn của ông đã ra chưa?" ông nhịn không được lại nhìn một cái.
Tiêu Trường Chinh mặt đắc ý, tất nhiên rồi, ông ta có cháu nội nuôi, làm sao lại không có vận đích tôn chứ? Trừ Trình Kiêu ra, ông ta còn có cháu gái nữa, đó đều là hàng cháu chắt của ông.
"Ông Tiêu, sắp có biến rồi." Người đàn ông trung niên đột nhiên than thở.
Tiêu Trường Chinh mặt đang hưng phấn bỗng nhiên âm u lại, ông ta biết người đàn ông trung niên ấy nói sắp có biến là ý gì?
Ông ta nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm trọng không?" Nếu như thật là có biến, ai mà biết được kết quả sẽ như thế nào chứ.
Người đàn ông trung niên nói: "Ông có nguy hiểm nhưng không sao cả, sau này một đời vinh hoa, tử tôn đầy nhà, hưởng phúc tuổi già"
Đúng là bị người đàn ông trung niên đoán đúng, quả nhiên có biến rồi.
Tháng 10 năm 1976, mười năm trời sóng gió vận động, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó, lại là một màn tranh chấp, những việc này không có quan hệ gì với Vạn Vạn mấy người, bọn họ cũng chỉ là người dân bình thường, chỉ muốn bình yên qua ngày tháng là được.
Vãn Vãn được Lục Tư Hoa ăn vận rất xinh đẹp, kết tóc hai bên, đi từ phía con sông phía nam thôn Hạ Hà.
DTV
Phía trước mặt một thiếu niên đi đến, mặt đẹp như hoa, da trắng, khoảng mười ba mười bốn tuổi, dáng người không cao, chỉ khoảng 1m6, dáng người hơi gầy, trên người mặc quân phục, bộ quân phục hoàn toàn mới, trông là phẳng như vậy.
"Vãn Vãn!" Anh ta gọi, rồi chạy về phía cô bé: "Có lạnh không?" Trong mắt đầy ắp nhu tình.
Tô Vãn Vãn nhìn về phía đó, cậu thiếu niên quả thật quá đẹp, ở quê chưa từng có kiểu thiếu niên vừa trầm ổn vừa đẹp trai như thế này. Ngay đến cả anh trai cô bé có chút trầm ổn cũng không thể giống cậu thiếu niên trước mặt này cho người ta cái cảm giác mảnh mai như vậy.
Càng không cần nói đến anh hai Kiến Binh to lớn như gấu, ngay cả anh út Kiến Dân cũng không có vẻ nho nhã như vậy. Trình Kiêu không cần nói rồi, mặc dù anh ấy cũng hơi gầy, nhưng anh ấy thuộc tuýp bỏ đồ thì có da thịt còn mặc đồ thì trông rất gầy, nhiều năm theo ông nội Tiêu học võ, sớm đã luyện được một thân cơ bắp.
Cậu thiếu niên trước mắt, bất kể mặt nào cũng đều làm cho người ta nhìn một cái là nhận ra ngay, đây không phải là trẻ em ở nông thôn, mà đến từ thành thị.
Tiêu Luân Đạt, cháu ngoại của ông Tiêu, nghe nói ông Tiêu không có cháu nội, con gái cả của ông đã để con trai thứ hai mang họ của mình, gọi là Tiêu Luân Đạt.
Cái tên nghe rất bình thường, nhưng tướng mạo rất đẹp, hơn nữa nhìn kỹ một chút còn thấy có nét giống ông Tiêu, thế chắc là giống mẹ.
"Tiêu Luân Đạt, sao anh lại ở đây?" Vãn Vãn đứng lại, ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
Tiêu Luân Đạt lớn hơn cô nhóc 4 tuổi, hai năm trước khi mới chuyển đến huyện Nghi An, đi học ở trường tiểu học dành cho con em cán bộ, lúc ấy là tiểu học lớp bốn. Quan hệ tốt với Vãn Vãn, cũng từ đó mà kết thành bạn, ngày đầu tiên cậu chuyển đến trường, nhìn thấy Vãn Vãn giống như búp bê, đã thích ngay cô nhóc, thề rằng phải bảo vệ cô, trở thành anh hùng của cô ấy.
Sau này học lên trung học ở huyện, nhưng vẫn thường xuyên đến thăm Vãn Vãn, quan hệ với nhà chú hai của nhà họ Tô cũng rất tốt.
Cô nhóc vào một lần trở về thôn Hạ Hà, mới biết được, Tiêu Luân Đạt là cháu ngoại của ông Tiêu. Vì thế cậu ấy đến huyện Nghi An, cũng là để gần hơn tiện thăm nom ông ngoại. Đáng tiếc ông Tiêu không cho cậu ấy thường xuyên về thăm, còn nói thân phận đặc biệt của cậu ấy sẽ ảnh hưởng đến ông.