Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 325
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:39
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng lại dừng lại động tác, cậu ấy biết Vãn Vãn ghét nhất là không bất chấp tất cả đi tới làm phiền.
Vãn Vãn trông như đối với ai cũng tốt, cũng rất gần gũi, nhưng chính vì cô bé với ai cũng đối xử tốt giống nhau, làm cho cô nhóc không giống với mọi người, không có sự phân biệt xa gần. Cái kiểu rất xa, lại có một kiểu nhàn nhạt không thân thiết, không cảm nhận kỹ càng, rất khó nhận ra mùi vị.
"Anh thích Vãn Vãn phải không? Đáng tiếc người ta chỉ coi anh là bạn" Bỗng phía sau truyền đến một giọng nói, Tiêu Luân Đạt quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé đẹp không nói nên lời, giống như Vãn Vãn, nhưng không cho cậu ấy cái cảm giác dễ chịu như Vãn Vãn.
Đó là Tô Vũ Đình Cậu ấy ghét giọng điệu nói chuyện của cô bé, đặc biệt khi nói Vãn Vãn không bao giờ thích cậu.
Tiêu Luân Đạt nói: "không cần em lo."
Tô Vũ Đình âm thầm nghiến răng, nhưng trên mặt lại mở nụ cười: "Em cũng là vì tốt cho anh thôi, anh biết Vãn Vãn đối với ai tốt nhất không, muốn biết trong tim Vãn Vãn anh không giống mọi người, hay là cũng giống như mọi người không?"
Tô Vũ Đình cười thầm trong bụng, rõ ràng là rất muốn biết, nhưng lại giả vờ như không quan tâm tới. Đây vẫn là tính cách ngạo mạn của thái tử gia nhà họ Tiêu mà kiếp trước cô biết chăng?
Hiện tại ngượng ngượng ngùng ngùng, thật không giống cậu thiếu gia mà vì muốn đua xe với người ta, dám lái xe ra đường lớn?
Lẽ nào vì Vãn Vãn mà anh ấy thay đổi như vậy?
Tô Vũ Đình trong lòng đố kỵ c.h.ế.t được, tại sao kiếp này lại thay đổi nhiều đến vậy, ngay cả kiếp đầu tiên của Tô Vãn Vãn cũng không có may mắn đến mức, có thể quen biết thái tử gia nhà họ Tiêu.
Kiếp đầu tiên người Vãn Vãn quen, nhiều nhất cũng là công tử Lý Lạc nhà bí thư Lý sau này lên làm thị trưởng, hay là Trình Kiêu dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành đại gia. Những người khác, cô ấy không quen biết nhiều. Còn muốn quen biết thái tử gia nhà họ Tiêu ư, đến hào môn ở tỉnh còn không quen ai.
Tô Vũ Đình tất nhiên cũng không quen biết nhiều hào môn đẳng cấp lợi hại như vậy, dù là ở kiếp thứ hai bản thân cô bé cố gắng gả vào hào môn, nhà ấy cũng chỉ là hào môn ở phố, có thể so sánh với Tiêu gia sao?
Ai mà ngờ tới ông Tiêu lại có thể đến thôn Hạ Hà chứ? Nhưng cô bé đã bỏ mất cơ hội, khi ấy lần đầu tiên đến Ngưu Bằng muốn tạo mối quan hệ tốt, thì bị bà nội Tô phá hỏng rồi.
Mỗi lần chỉ cần cô bé nhớ đến tình cảnh lúc ấy, là hận bà nội Tô bấy nhiêu, bà lão này không chỉ một lần phá hỏng chuyện tốt của cô rồi.
Đến nay, cô bé cuối cùng cũng tìm được cơ hội, quen thái tử gia nhà họ Tiêu. Cô cảm thấy mình nhất định phải nắm chắc cơ hội này, để Tiêu Luân Đạt có cái nhìn khác về cô, sẽ nhất định ghét bỏ Vãn Vãn.
Như vậy, dù là sau này Trịnh Kiêu lại ngồi vào chức đại gia Minh thị, cô cũng không sợ, đều có thể đẩy anh ta từ tháp thần kia xuống.
"Vãn Vãn đối xử với Trình Kiêu rất tốt, Trình Kiêu chắc anh biết chứ? chính là Trình Kiêu đối diện cửa Vãn Vãn." Tô Vũ Đình thành công nhìn thấy sắc mặt Tiêu Luân Đạt biến sắc, cô bé rất hài lòng, tiếp tục nói: "Trình Kiêu và Vãn Vãn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Vãn Vãn lúc vừa mới ra đời, thường xuyên được Trình Kiêu bế, bọn họ sớm đã có động chạm thân thể rồi."
Sắc mặt Tiêu Luân Đạt càng xấu đi, lại nghe Tô Vũ Đình nói tiếp: "Trình Kiêu đối với Vãn Vãn mà nói, có ơn cứu mạng, nghe nói ngày trước có đàn sói đến, là Trình Kiêu mạo hiểm sinh mạng cứu Vãn Vãn đấy. Nếu anh không tin, có thể hỏi Vãn Vãn, hồi nhỏ có phải em ấy suýt bị sói ăn thịt không?" Tô Vũ Đình lúc nói ra câu này, có thêm chút giả dối vào, nhưng cũng không phải tất cả đều là nói dối, nửa đúng nửa sai.
Vãn Vãn đúng là suýt nữa bị sói ăn, đó là bởi vì bà nội Tô đem cô nhóc vứt ở chân núi, bị đàn sói bao vây, chứ không phải như lời Tô Vũ Đình nói, có một ngày đàn sói xuống núi, tấn công thôn làng, thiếu chút nữa tấn công Vãn Vãn. Hai việc này, là hai việc hoàn toàn khác nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-325.html.]
Cô bé tất nhiên sẽ không nói cho Tiêu Luân Đạt, lúc đó là bà nội Tô ra tay đem người vứt đi, việc này nêu Tiêu Luân Đạt biết, cậu ấy không những không đối xử tốt với cô bé, mà rất có thể vì chuyện bên nhà nội, mà tiếp tục hận cô bé, thế thì quá thảm hại rồi.
Cứ mập mờ hai chuyện với nhau, cũng là vì biết Tiêu Luân Đạt cao ngạo, tuyệt đối sẽ không đi hỏi Vãn Vãn, càng không đi dò hỏi trong thôn.
Cứ cho là đi dò hỏi, bởi vì cô bé nói nửa thật nửa giả, anh ấy cũng không hỏi chi tiết như vậy, thừa cơ dễ dàng bị cô ấy chiếm lấy.
Mà cô bé suy nghĩ càng nghiêng về, anh ấy sẽ không bao giờ hỏi.
Sắc mặt Tiêu Luân Đạt thật sự rất xấu, cậu ấy không ngờ Vãn Vãn và Trình Kiêu lại có mối quan hệ sâu như vậy? Hơn nữa lại có nhiều quá khứ như vậy, cậu ấy làm thế nào mới có thể thắng được Trình Kiêu, để Vãn Vãn thay đổi cách nhìn về cậu ấy đây?
Hình như không có cách nào tốt, để có thể thay thế Trình Kiêu.
"Vãn Vãn có thật đối xử với Trình Kiêu tốt như vậy không?" Tiêu Luân Đạt trong lòng buồn khổ, hỏi nhưng lại cố ý làm như không để ý tới .
Trình Kiêu tất nhiên cậu biết, đó là cháu nuôi của ông ngoại, ngày trước lúc thế cục không được tốt, vẫn có thể luyện tập võ với ông ngoại, gọi ông là ông nội, sau này thế cục tốt hơn, càng không coi ai ra gì.
Bây giờ tin tức ông ngoại được rửa oan truyền xuống, Trình Kiêu đi lại càng nhiều hơn, thái độ ông ngoại đối với Trịnh Kiêu, còn tốt hơn cả với cậu, cảm giác Trình Kiêu mới là cháu đích tôn của ông ngoại, cậu ấy chỉ là nhặt về.
Nếu không phải cậu ấy sớm biết ông ngoại không có cháu đích tôn, cậu ấy cũng phải nghi ngờ, Trình Kiêu có phải cháu ruột của ông ngoại không. Hay là sinh giấu ở bên ngoài?
Trong lòng bất bình, nên đối với Trình Kiêu càng thêm khách khí.
DTV
Tô Vũ Đình nói: "tất nhiên là vậy rồi, em là chị họ của con bé, cái gì cũng không biết sao?"
Tiêu Luân Đạt cười khẩy một tiếng, không cảm thấy làm chị họ nhất thiết phải tốt như thế. Không nói người khác, ngay như nhà cậu, bố cậu ấy có bốn anh em, bố cậu ấy đứng thứ ba. Phía trên ông ấy, còn có ba người anh họ, theo lý mà nói giữa anh em với nhau phải tương thân tương ái, nhưng kết quả không phải như vậy.
Mấy người anh họ ấy thường xuyên tính kế ông ấy, giống như là ông ấy sẽ cướp mất thứ gì của họ vậy.
Được cái tốt là, anh trai ông ấy không như vậy, làm cho ông ấy cảm thấy nhân gian còn có chút tình người.
Lúc này nghe Tô Vũ Đình đứng đây nói về tình chị em họ, cậu ấy làm thế nào để trong lòng không khinh thường nữa? Nếu như thật sự có tình chị em, thì sẽ không ngốc nghếch ở trước mặt cậu nói Văn Vãn những lời không hay như vậy rồi.
Dù chỉ là muốn nói cho cậu ấy người Vãn Vãn thích nhất là ai, cái này cũng đã lộ rõ nhân phẩm của Tô Vũ Đình không ra gì.
Đến lúc phải nói với Vãn Vãn, đừng chơi thân quá với Tô Vũ Đình, càng không nên tin tưởng tình chị em có thật, đó là điều không thể.
"Tôi biết rồi." Tiêu Luân Đạt thoáng nhìn qua bên kia cầu, Vãn Vãn qua bên đó, lẽ nào là vì Trình Kiêu sao?
Cái ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, liền nghe Tô Vũ Đình nói: "Anh biết vì sao Vãn Vãn muốn bỏ anh lại, không cho anh đi cùng không?" Tiêu Luân Đạt rất khó chịu, đột nhiên không còn muốn biết kết quả, đang định ngăn cô bé nói, Tô Vũ Đình nói: "Bởi vì Trình gia có miếng đất tự canh tác ở bên kia chân núi, Trình Kiêu với mẹ của anh ấy bây giờ đang cuốc đất ở chân núi, Vãn Vãn qua đó chắc là vì việc này