Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Luân Đạt bất chợt trở nên bực bội, đặc biệt khi nghe Tô Vũ Đình nói việc này, m.á.u nóng trong người cậu đột nhiên bốc lên.

"Ai bắt em nói những lời này vậy? Tôi bảo em nói sao?" cậu dơ nắm đ.ấ.m lên lắc lắc, nhưng không đánh xuống, cậu ấy ghét nhất là đánh con gái, nhưng Tô Vũ Đình này đáng ghét như vậy, cậu ấy không muốn nhìn thấy cô bé nữa.

Nếu như cô bé không cố ý mượn lý do quan tâm cậu mà đi tổn thương Vãn Vãn, có thể cậu ấy sẽ không ghét cô bé như vậy. Nhưng cô bé không chỉ một lần trước mặt cậu ấy dở trò hai mặt rồi.

"Tiêu Luân Đạt!" Tô Vũ Đình gọi theo, nhưng chỉ thấy Tiêu Luân Đạt đi về phía trước không quay đâu.

Cô bé dùng lực đạp xuống đất, tại sao ai cũng xem trọng Tô Văn Vãn? ngay đến Tiêu Luân Đạt vừa từ phố về cũng như vậy, cô còn chưa làm gì cả, anh ta đã không kiên nhẫn được rồi.

Cô bé đang định đi về hướng Ngưu Bằng, bây giờ thế cục tốt hơn rồi, không cần lo lắng người bên Ngưu Bằng vì lý do chính sách mà chịu giám sát, cô bé muốn đi thăm họ, có thể đường đường chính chính rồi.

Cô bé sợ chó, nhìn thấy chú chó chạy về phía mình, liền hốt hoảng muốn trốn, ai ngờ rằng...

Lo lắng không để ý đến đường, cô bé đạp chân vào khoảng trống, từ trên bờ ngã xuống, rơi xuống con sông phía dưới, ùm một tiếng, rơi xuống nước.

Nước sông lạnh thấm vào mũi cô bé.

Lạnh! Đây là cảm giác đầu tiên của cô bé.

Sặc! Đây là cảm giác thứ hai của cô bé.

Cứu mạng với! Đây là tiếng kêu cứu đầu tiên cô bé thốt ra.

Tô Vãn Vãn đứng ở xa xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu "Cứu mạng", cô bé cẩn thận nghe kỹ lại thì chẳng nghe thấy gì nữa, như thể đây chỉ là ảo giác của cô bé vậy.

Cô bé chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, chẳng phát hiện bất cứ điều gì. Cô bé lắc đầu, cảm thấy chắc mình nghe nhầm rồi, bèn tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ đã gần sang năm mới rồi, cũng là lúc mẹ con Trình Kêu bọn họ sẽ ra ngoài đào đất, những người khác còn ai đi ra ngoài trồng trọt lúc này nữa đâu? Mọi người có ăn có uống, gần sang năm mới rồi ai mà không muốn trải qua một năm thanh tĩnh chứ?

Vãn Vãn cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng vì Trình Kiêu bọn họ bây giờ phải ra ngoài đào đất.

Trình Kiêu thật sự quá khổ sở, vì để có cái ăn mà cậu ấy không được ở nhà ăn một cái tết trọn vẹn, vừa sáng sớm đã phải đi ra ngoài vườn.

Thật sự rất xót cho cậu ấy.

Vì lần nọ mẹ Trình mắc bệnh, lúc đầu cậu ấy vốn có thể học cấp hai trên huyện thành nhưng lại phải ở lại học tại xã để tiết kiệm học phí, cũng như để ngày nào cũng được về nhà giúp mẹ Trình làm việc.

"Anh Trình Kiêu, mẹ Trình, con đến đưa cháo trắng cho mọi người ạ." Vãn Vãn còn chưa đến nơi mà đã hô thật to ở đằng xa.

Lúc này, Trình Kiêu đỡ mẹ Trình ngồi lên tảng đá dưới gốc đấy, cậu ấy trải rơm rạ trên tảng đá để mẹ ngồi đỡ lạnh.

Ban đầu cậu ấy muốn đi một mình, nhưng mẹ cậu ấy lại thấy không yên lòng, đòi nhất định phải đi cùng. Chị ấy hi vọng có thể giúp đỡ được cậu nhóc, đào cho xong miếng đất này.

Nhưng cơ thể của chị ấy thật sự không còn khỏe mạnh nữa, chỉ làm một lát mà đã không chịu nổi rồi, chị ấy thấy mệt mỏi chỉ muốn ngồi xuống thôi.

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này có con lo là được rồi. Con có thể đào xong hết mà, hôm nay đào không xong thì để ngày mai, lần sau mẹ không cần đi theo cùng con đâu. Sức khỏe của mẹ không tốt, trời lạnh như vậy mà mẹ còn muốn tới đây chịu rét, trong lòng con thấy xót lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-326.html.]

DTV

Đương nhiên mẹ Trình biết suy nghĩ trong lòng của Trình Kiêu. Chị ấy hiểu rõ sức khỏe của mình, càng ngày càng tệ hơn, nhân cơ hội bây giờ vẫn còn làm việc được, chị ấy muốn giúp con mình giảm bớt chút áp lực. Sau này không còn làm lụng được nữa, chị ấy sợ rằng mình sẽ liên lụy Trình Kiêu.

Sau khi thu xếp cho mẹ Trình cẩn thận xong rồi, Trình Kiêu lại bắt đầu vào vườn làm việc. Cậu nhóc lấy một cái bánh lương khô cứng trong n.g.ự.c ra, định cắn hai cái nhưng phát hiện nó rất cứng, thật sự có chút nuốt không trôi. Cậu ấy lại lấy nước ra, phát hiện nước cũng lạnh rồi.

Thời tiết này thật sự quá lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người ta không chịu nổi.

"Anh Trình Kiêu.." Ở xa xa vang lên tiếng gọi khiến Trình Kiêu ngẩng đầu lên.

Mẹ Trình cũng nhìn sang bên đó.

Họ thấy Tô Vãn Vãn của thôn bên kia đi sang, trong tay cầm theo hộp cơm. Cô bé mặc một bộ đồ mới, b.í.m tóc được chải chuốt chỉnh tề, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền, dưới ánh nắng mặt trời trông cô bé rất đỗi tỏa sáng.

Trình Kiêu hơi híp mắt lại, che ánh nắng mặt trời, cậu nhóc bắt gặp được ánh mắt lấp lánh của Văn Vãn.

Sắc mặt của Trình Kiêu lập tức trở nên ôn hòa.

"Chạy đến đây làm gì? Em xem cái mặt nhỏ của em lạnh quá đỏ lên rồi kìa." Trình Kiêu vươn tay muốn sờ mặt cô bé nhưng lại cảm thấy tay mình rất bẩn nên bèn rút tay về.

Vãn Vãn nói: "Em nghe nói anh với mẹ Trình đến đây đào đất, em nghĩ chắc là hai người sẽ đói bụng nên nấu một chút cháo mang đến đây. Anh Trình Kiêu, mẹ Trình, nhân dịp còn nóng mau ăn đi ạ, đây là do con tự làm đấy"

Mẹ Trình nói: "Vãn Vãn à, con không cần mang sang đâu, trời lạnh lắm, sao mà con chịu được? Cũng đừng để bị cảm nhé, mẹ Trình sẽ đau lòng lắm"

Vãn Vãn chỉ cười cười, cô bé thật sự không cảm thấy lạnh. Cô bé cực kỳ thích cảm giác hè nóng đông lạnh này, điều này chứng tỏ cô bé vẫn còn cảm giác, đó là cảm giác của sự sống, cô bé rất thích.

Vả lại, trên người cô bé cũng mặc đủ ấm rồi.

Trong hộp cơm có cháo nóng hổi, cô bé dùng bao vải rất dày, được cô bé đặt cả tấm lòng vào trong đó.

Trình Kiêu ăn cháo trắng mà Vãn Vãn đưa đến, cậu ấy cảm thấy cơn ấm áp như quanh quẩn trong lòng mình. Bóng dáng của cô bé ấy rất xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, là ánh mặt trời trong lòng cậu ấy, chiếu rọi vào trong mà cứu rỗi lấy Trình Kiêu.

Trên thế giới này, ngoại trừ mẹ ra thì Vãn Vãn là người đối xử với cậu ấy tốt nhất, thật lòng với cậu ấy. Mặc dù những người khác cũng đối xử tốt với cậu nhưng vẫn không thể sánh bằng Vãn Vãn được.

Ví dụ như Tô Vũ Đình, dường như cũng đối xử với cậu ấy rất tốt, thậm chí còn nhiều hơn cả Vãn Vãn nữa nhưng cậu ấy lại cảm thấy cô ấy không thật lòng lắm. Hơn nữa còn khiến cậu ấy cảm thấy hơi chán ghét, trên người cô ấy tràn ngập sự tính toán.

Một người thật lòng hay có tính toán riêng, từ nhỏ cậu ấy đã có thể phân biệt rõ ràng rồi.

Trình Kiêu ăn cháo, vừa ăn vừa nắm lấy tay của Văn Vãn, phát hiện tay cô nhóc rất lạnh. Cậu ấy vội vàng đặt bát xuống, kéo tay cô bé vào trong l*иg n.g.ự.c ấm áp của mình, hỏi: "Lạnh không?"

Vãn Vãn nói: "Không lạnh, em mặc đồ ấm lắm, chắc chắn không hề lạnh"

"Sau này đừng đến tặng đồ giữa trời lạnh nữa, lạnh đổ bệnh thì sao giờ?" Cậu ấy có chút đau lòng, bèn kéo tay cô bé vào trong lòng để sưởi ấm rồi mới buông tay cô bé ra.

Mẹ Trình ăn cháo, thấy tình cảm của Trình Kiêu và Vãn Vãn tốt đẹp như vậy, y hệt như anh em ruột thịt, trong lòng chị ấy cũng cảm thấy vui vẻ lây.

Sức khỏe của chị ấy ngày một tệ hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Điều khiến chị ấy không yên lòng nhất là con trai của mình. Con của chị ấy vẫn chưa lớn, nếu như chị ấy mất rồi thì con mình có chịu nổi không đây?

Nghĩ đến việc ấy, trong thân tâm chị ấy càng thấy không yên lòng hơn. Bố ruột của đứa con không có ở đây, nếu như ngay cả chị ấy cũng rời đi mất thì trong lòng con trai sẽ đau khổ thế nào chứ, không cần nghĩ cũng biết.

Loading...