Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:20
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ có Vãn Vãn ở bên cạnh cậu nhóc, chắc hẳn trong lòng cậu nhóc sẽ dễ chịu hơn một chút nhỉ? Còn có một người có thể đối xử tốt với cậu nhóc như chị ấy, chị ấy cũng thấy yên tâm hơn.
Bên kia, Vãn Vãn lấy khăn lau mặt Trình Kiêu, rồi hai đứa nhìn nhau cười.
Tình cảm ở độ tuổi này là chân thành nhất, không liên quan đến chuyện nam nữ, chỉ là tình cảm thuần khiết mà thôi.
Mẹ Trình nhìn, đôi mắt có chút chua xót, chị ấy nhớ đến lúc mà mình và bố Trình Kiêu còn ở bên nhau.
"Vân Hương, em đợi anh trở về rồi chúng ta sẽ kết hôn nhé"
"Vân Hương, thật sao? Em thật sự mang thai rồi sao? Anh sắp làm bố rồi sao?"
"Vân Hương, anh vui lắm, anh có con trai rồi"
"Vân Hương."
Đôi mắt mẹ Trình ngày càng chua xót hơn, nước mắt nhỏ như hạt đậu rơi xuống. Chị ấy cố gắng che miệng lại, khóc đến nỗi suýt chút nữa đau xốc hông.
Trình Kiêu thấy mẹ mình hơi khác thường, bèn vội hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Mẹ Trình lại lắc đầu, có một số việc chị ấy không thể nói nên lời, chỉ giấu trong miệng đau khổ trong lòng thôi.
"Mẹ Trình, mẹ với anh Trình Kiêu là mẹ con với nhau, có gì mà không thể nói với anh ấy được chứ ạ? Anh ấy rất quan tâm mẹ, đặc biệt quan tâm mẹ đấy" Vãn Vãn ở bên cạnh cũng nói.
Mẹ Trình vỗ tay Vãn Vãn: "Con là đứa bé ngoan, mẹ Trình chỉ bị cát bay vào mắt thôi."
Lời nói của mẹ Trình, đừng nói là Vãn Vãn không tin, Trình Kiêu càng thấy khó tin hơn. Bị hạt cát bay vào mắt, cái kiểu lấy cớ này khó mà khiến người khác tin nổi.
"Các con ngoan lắm, trong lòng mẹ Trình cảm thấy rất vui vẻ." Mẹ Trình chân thành nói, như vậy thì sau này chị ấy mất rồi con trai mới không thấy cô đơn.
Tô Vũ Đình được cứu, nhưng lội xuống sông vào giữa mùa đông, nghĩ thôi đã thấy nguy hiểm thế nào rồi.
Cô ấy phát sốt rất cao.
Cô ấy nóng đến mức đỏ như tôm khô, đỏ hừng hực hừng hực, sờ vào trán một cái, nóng đến mức phải rút tay về.
DTV
Lưu Chiêu Đệ run rẩy nói: "Tảo Tảo sao vậy? Lúc đi ra ngoài vẫn ổn mà, sao lại biến thành thế này rồi? Con bé đi tìm nha đầu Vãn Vãn mà, sao lại rơi xuống sông chứ."
Cô ta không nói thẳng ra, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng.
Bà nội Tô đứng bên cạnh nghe vậy, trong lòng như nổi lửa, hùng hùng hổ hổ nói: "Quả nhiên là do thứ tai tinh kia, gặp nó là chẳng có gì tốt lành mà. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ở gần con bé đó mà nó không chịu nghe."
Tô Thành Tài nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tảo Tảo có đi tìm Vãn Vãn không vẫn chưa biết chắc mà, chỉ nghe chị dâu nói miệng như vậy mà mẹ lại tin sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-327.html.]
Lưu Chiêu Đệ nói: "Chú ba, ý chú bảo tôi đang nói dối sao? Tôi nói dối thì được cái gì chứ? Lúc Tảo Tảo đi ra ngoài, con bé có bảo với tôi rằng muốn đi tìm Vãn Vãn, việc này không chỉ có mình tôi nghe được thôi đâu." Dáng vẻ của cô ta trông không có vẻ gì là sợ sệt cả.
Mã Tĩnh Đan xùy nói: "Đúng thật buồn cười. Con gái của cô rơi xuống sông, cô nói bóng gió bảo Vãn Vãn đẩy con bé xuống sao? Cái này cô không nói lung tung được đâu, nếu ở thành phố thì cô đã bị kiện rồi, tội phỉ báng không nhẹ đâu đấy.
Lưu Chiêu Đệ đỏ mặt: "Tôi không nói bậy, vì đi tìm Tô Vãn Vãn mới có chuyện như vậy đấy."
"Chính là do thứ tai tinh đó hãm hại, dính líu với nó là chẳng có gì tốt đẹp cả, chuyện này cũng đâu phải mới có một lần." Bà nội Tô hung hăng nói, vì sao mà tai tinh đó không bị gì? Mà ngược lại nó ngày càng sống tốt hơn vậy?
"Ha ha!" Mã Tĩnh Đan cười, cười đến mức nước mắt muốn chảy ra. Cô ấy vốn có dáng dấp mũm mĩm, lại còn đen, tiếng cười này rất to khiến người bên cạnh phải nhíu mày lại, thật sự xấu hổ c.h.ế.t rồi. Đặc biệt là bà nội Tô, trong lòng có bấy nhiêu ghét bỏ là thấy ghét bấy nhiêu, nhưng bà ta không dám nói gì.
Tô Thành Tài vờ như không thấy gì, anh ấy làm những gì nên làm, trong mắt anh ấy Mã Tĩnh Đan cũng như vậy.
Mã Tĩnh Đan cười lạnh: "Đúng là buồn cười, tôi chưa từng thấy tai tinh nào mà khiến cuộc sống trong nhà ngày càng tốt lên đấy, bà biết chú hai người ta bây giờ làm chức vụ gì không? Anh ấy đã thăng chức lên tiểu đội trưởng rồi. Nhìn lại nhà bác cả mấy người đi, người mà mấy người gọi là phúc tinh, bây giờ trong nhà mấy người sống ra sao? Đến bây giờ anh cả vẫn nằm trên giường, nhiều năm rồi cũng không thấy tốt lên. Nhìn lại tiểu phúc tinh của mấy người kia, có mang lại phúc khí cho gia đình không?"
Bà nội Tô nói: "Đó là vì phúc khí đã bị nhà bác hai bên kia cướp đi hết rồi, nếu nhà bác hai không có Tảo Tảo của tôi thì có thể sống tốt vậy được sao?"
Mã Tĩnh Đan chế giễu: "Tôi chưa từng nghe đến việc phúc khí mang đến vận may cho nhà chú đấy, bà cũng đừng nói với tôi là bây giờ Thành Tài có vận may như vậy cũng là nhờ cái người mấy người gọi là phúc tinh kia mang đến đấy nhé?"
Bà nội Tô nói: "Đúng vậy!"
"Có cái đầu bà ấy!" Mã Tĩnh Đan chửi ầm lên: "Tô Thành Tài có được ngày hôm nay làm gì có liên quan nửa xu nào đến Tô Tảo Tảo xui xẻo nhà mấy người chứ?"
Tô Thành Tài khẽ nhíu mày, nhẹ giọng bảo: "Tĩnh Đan, em nhỏ giọng chút, đó là mẹ anh"
"Mẹ anh? Đó là mẹ của anh chứ cũng chẳng phải mẹ của em, dựa vào đâu mà em phải khách sáo với bà ta? Hôm nay em có thể đến chúc mừng năm mới là tốt lắm rồi" Mã Tĩnh Đan không đồng tình.
Bà nội Tô tức đến mức cả người run rẩy lên, hai đứa con dâu này của bà ta sao lại dám nói chuyện với bà ta như vậy chứ? Dù sao này có dọn ra ngoài thì Lục Tư Hoa cũng không dám chửi ầm lên như vậy.
Bà ta nói với Tô Thành Tài: "Chú ba, con để cho cô ta coi thường mẹ ruột của mình như vậy sao?"
Mã Tĩnh Đan lại tiếp lời: "Bà bớt nhắc đến Thành Tài lại, mặc dù anh ấy là con của bà nhưng bây giờ anh ấy là chồng tôi! Nếu không phải nhờ nhà họ Mã chúng tôi thì anh ấy có được địa vị như bây giờ không? Nhà họ Tô mấy người cho anh ấy tiền hay cho anh ấy mối quan hệ? Đừng nói với tôi là Tô Tảo Tảo xui xẻo kia mang đến vận may cho anh ấy nhé!"
Bà nội Tô tức giận đến mức bể phổi, há miệng định khóc rống lên!
"Câm miệng cho tôi! Bà dám thử khóc rống lên trước mặt tôi một chút thử xem!" Mã Tĩnh Đan chống nạnh, đôi mắt hung tợn nhìn về phía bà nội Tô. Sau khi bị cô ấy trừng một cái, bà ta bèn khép miệng lại. "Nếu phải nói đến người thật sự giúp đỡ Thành Tài thì phải nói đến anh hai kìa! Anh ấy mới là ân nhân của nhà chú ba chúng tôi. Nếu phải nói đến phúc tinh chân chính thì Vãn Vãn mới đúng! Không biết bà lấy đâu ra tự tin mà cho rằng là do Tô Tảo Tảo mang đến vậy"
"Mấy người đúng là biết dát vàng lên mặt thật. Thành Tài nhà tôi có thể có được công việc này đó là nhờ quan hệ của anh hai quen biết với thư ký Lý, lúc đó mới có thể vào làm trong nhà máy, rồi sau đó quen biết tôi" Mã Tĩnh Đan cười lạnh: "Hôm nay bà nói Tô Tảo Tảo rơi xuống sông là vì Vãn Vãn, vậy trước kia lúc Vãn Vãn còn ở huyện thành, chưa từng chạm mặt con bé mà sao nó lại xui xẻo đến vậy? Chuyện xui xẻo cứ nối tiếp nhau đến, mấy người lấy đâu ra tự tin cho rằng nó là phúc tinh vậy hả?"
"Đó là do thầy bói nói, không phải tôi nói." Bà nội Tô tức giận đến mức phải nói ra chuyện thầy bói, nói ra ngay trước mặt Lưu Chiêu Đệ còn có Mã Tĩnh Đan nữa. Lúc đầu bà ta muốn giữ bí mật, cũng không muốn nói chuyện này ra nhưng bây giờ có người hoài nghi Tô Tảo Tảo, bà ta không nhịn được nữa.
"Ha ha!" Mã Tĩnh Đan lại cười: "Thật sự buồn cười c.h.ế.t mất! Thầy bói! Ha ha!"
Bà nội Tôi nói: "Cô cười cái gì?"