Tô Kiến Quốc sắp tốt nghiệp trung học, tuy rằng thi đại học chưa được khôi phục, nhưng theo đại vận động kết thúc, mấy đại nhân vật Ngưu Bang đã nhận được thông báo phải trở về, trong lòng anh ấy có ý tưởng.
Anh ấy nhớ Vãn Vãn Vãn đã từng nói với anh ấy về chuyện khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đó là nhờ mấy vị Ngưu Bang kia, anh ấy không đi chứng thực, bằng vào lòng tin của anh ấy đối với Vãn Vãn, anh ấy biết Vãn Vãn sẽ không lừa anh ấy.
Anh ấy phải học tập cho tốt, ai biết khi nào kỳ thi đại học sẽ khôi phục, đến lúc đó anh ấy có thể phòng trước khỏi họa, được tham gia thi đại học.
Bây giờ những cuộc vận động khí thế ngất trời trong trường học, cũng theo mười năm kia mà kết thúc, rốt cuộc có thể tĩnh tâm học tập.
Trái tim tan rã của giáo viên trong trường học cũng dần trầm tĩnh lại, nhưng vẫn như trước lấy lao động làm chủ, học tập làm phụ, coi lao động nông nghiệp là điều quan trọng nhất, cho dù là trung học phổ thông, vẫn sẽ có tiết lao động, dẫn các học sinh đến mảnh đất khoán trăm sáng lập trường học làm việc.
Không chỉ Tô Kiến Quốc đang học tập, ngay cả Kiến Hoành bên nhà bác cả cũng vậy.
Từ sau khi Tô Kiến Hoành được Tô Cần và Lục Tư Hoa giáo dục lại, đi học, con người liền hoàn toàn thay đổi. Vốn bởi vì nguyên nhân giáo dục của gia đình, anh ta vì ăn ngon, biến thành hùng hài tử (*). Nhưng dù sao lương tâm của Kiến Hoành chưa mất, con người cũng có lòng xấu hổ, sau đó thay đổi, cũng biết tranh đua.
(*) hùng hài tử: chỉ những đứa trẻ to xác, nhưng có hành vi sai lệch chuẩn mực.
Sau khi anh ta học trung học ở công xã xong thì lên học trung học phổ thông. Trường trung học phổ thông ở huyện, công xã không có bộ trung học phổ thông.
DTV
Tuy rằng thành tích kém Kiến Quốc, nhưng cũng nỗ lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-333.html.]
Nhưng vấn đề là, nhà con cả không cho anh ta học.
Hôm nay, Kiến Hoành đến tìm đám người Văn Vãn, vành mắt nhìn bọn họ đỏ cả lên.
“Kiến Quốc em nói xem, anh học trung học nghiêm túc như thế, vì sao ba mẹ không cho anh đi học?” Tô Kiến Hoành càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được bắt đầu lải nhải với nhà con thứ hai.
Vãn Vãn ngồi trên băng ghế nhỏ của mình, không chen vào, chỉ lẳng lặng nghe.
Anh họ Tô Kiến Hoành và anh hai Tô Kiến Binh học cùng lớp, năm nay đã lên lớp 11. Nếu như không cho anh ta học, thì trước đó xem như là học không công, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được, quá đáng tiếc.
Sao nhà bác cả lại có nhiều thao tác vớ vẩn như vậy? Bây giờ nhà bác cả cũng chỉ có anh họ Kiến Hoành làm trụ cột, nếu như không cho anh họ Kiến Hoành lên trung học phổ thông, vậy sau này còn có cơ hội lên đại học sao? Thi tốt nghiệp trung học năm 77 và 78, cũng không quan tâm tới thân phận, chỉ cần cảm thấy có thể thi được thì đều có thể đăng ký. Nhưng một khi không cho anh họ Kiến Hoành đi học, anh ấy còn có tinh lực tự học sao?
Đáp án, chắc chắn là phủ định.
“Ba mẹ anh nghĩ thế nào?” Tô Kiến Quốc hỏi anh ta.
Chuyện nhà bác cả, bọn họ cũng không tiện nhúng tay, ngoài Kiến Hoành ra, bọn họ không thân với ai ở bên đó cả, quan hệ cũng không tốt, vốn đã cắt đứt quan hệ rồi.
“Ba anh nói, trong nhà cung cấp cho anh lên trung học phổ thông là đã đủ rồi, trong nhà không có tiền, tầm tuổi này của anh, có thể xuống đồng làm việc, thêm một sức lao động, sau này rồi tính đến chuyện kết hôn” Kiến Hoành nói xong, ánh mắt có chút đỏ lên, anh ta rất muốn được đi học.
Anh ta biết chỉ có đi học, bản thân mới có cơ hội rời khỏi nông thôn, sau lên thành phố. Bây giờ nhóm các thanh niên trí thức cũng đã lục tục quay về, dần dần thanh niên trí thức lại được coi trọng, sau này tốt nghiệp trung học phổ thông, ít nhất anh ta còn có cơ hội vào thành phố tìm việc làm. Nhưng nếu không tốt nghiệp trung học, cơ hội này có thể sẽ mất đi.