Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngẫm lại chú Ba, chú ấy tốt nghiệp trung học, bây giờ được hưởng thụ biết bao? Cưới vợ trong thành phố, còn làm tiểu lãnh đạo, cuộc sống trôi qua quá xịn luôn? Nếu như anh ta không đọc sách, làm việc trên đồng áng, cả đời chỉ có thể làm nông dân, đừng nghĩ có cơ hội rời khỏi nông thôn.

“Sao bọn họ lại nhẫn tâm như thế?” Lúc Kiến Hoành nói chuyện, giọng nói có chút biến dạng.

Một chàng trai 22 tuổi, đã trưởng thành, nhưng vì chuyện học tập, lại đau lòng đến mức này, vành mắt đỏ hết lên.

Vãn Vãn biết anh họ Kiến Hoành không dễ dàng gì, anh ta học tiểu học năm 15 tuổi, vốn đi học đã muộn, nhưng anh ta cố gắng, chịu khổ. Vì muốn rời khỏi nông thôn, anh ta đang cố gắng tranh thủ tiền đồ cho mình.

Một mặt lên huyện đi học, có đôi khi còn phải xuống đồng làm việc, đi học về nhà, anh ta cũng không được nghỉ ngơi, lại xuống đồng làm việc, kiếm ít điểm công.

Nhất là sau khi chân Tô Đại Lực bị đập bị thương, trong nhà thiếu đi một sức lao động, anh ta càng phải vừa đọc sách vừa làm việc thêm.

Có thể nói, học phí là do chính anh ta tự tay kiếm được, không có một xu tiền nào của nhà cả. Anh ta cố gắng bao nhiêu, đừng nói là người nhà bác cả không thể làm bộ không thể nhìn thấy, mà ngay cả những người trong thôn cũng có thể thấy được.

Mọi người đều nói, Kiến Hoành là một đứa trẻ ngoan.

Bởi vì sức lao động nhà bác cả thiếu hụt, mỗi lần tính công chia lương thực, lương thực được chia quả thật ít hơn so với người khác. Một chàng trai, còn ăn ít hơn cả cô gái nhỏ người ta, chỉ vì tiết kiệm miếng ăn cho gia đình.

Vãn Vãn không thể ngờ, anh họ Kiến Hoành tham ăn trước kia, có thể vì gia đình làm được đến mức này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-334.html.]

Cô bé nhớ tới miêu tả trong sách về Tô Kiến Hoành, tất cả mọi người trong nhà bác cả đều ủng hộ bà nội Tô bán nguyên thân đi nơi xa, chỉ riêng một mình anh họ Kiến Hoành phản đối. Thậm chí vì phản đối, còn phải trả một cái giá nhất định. Đáng tiếc lời của người ngoài có trọng lượng rất nhỏ, cuối cùng không cách nào cứu nguyên thân ra khỏi cực khổ được.

“Anh Kiến Hoành, vậy Tô Tảo Tảo thì sao? Cô ta cũng không được đi học sao?"

Vãn Vãn hết sức tò mò kết cục của Tô Vũ Đình.

Từ sau lần sốt cao trước, cô bé cho rằng cô ta sẽ bị sốt hỏng đầu, không ngờ còn rất kiên cường, sốt cao ba ngày, lại chuyển biến tốt đẹp, lại tung tăng nhảy nhót.

DTV

Vãn Vãn không rõ lắm Tô Vũ Đình đã gặp phải chuyện gì, đã trọng sinh rồi, không có khả năng trọng sinh thêm lần nữa, nhưng sốt cao ba ngày, thế mà lại không có chuyện gì cả, đúng là kỳ tích, quả nhiên ông trời đối xử với cô ta rất nhân từ, không hổ là nữ chính của truyện, tự có trời cao chiếu cố cô ta.

“Em ấy.” Trong miệng Kiến Hoành toàn là chua xót: “Em ấy tiếp tục đi học, ba mẹ nói, anh không có cách để so sánh với em ấy, thành tích học tập của em ấy rất tốt, bây giờ cũng đã lên trung học cơ sở, chín tuổi đã được lên, đó là chuyện chưa từng có trước đây, nói về sau phải dựa vào em ấy để hưởng phúc.

Tô Kiến Binh nói: "Chuyện này cũng bất công quá rồi? Anh sắp tốt nghiệp trung học rồi, chẳng lẽ đợi thêm một năm nữa cũng không được sao? Vì sao phải bắt anh thôi học vào lúc này? Anh Kiến Hoành, đừng để ý đến họ, tiền đi học của anh cũng đừng có xin bọn họ. Nếu như anh không đủ tiền, bọn em giúp anh"

Tính cách của Kiến Binh vốn dĩ đã táo bạo, bọn họ có quan hệ tốt với anh họ Kiến Hoành, đương nhiên hy vọng anh ta được sống tốt.

Nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có đấu tranh, cũng có thể là xuất phát từ hoàn cảnh đã từng trải qua, nên càng thêm thấu hiểu tâm tình của Kiến Hoành lúc này.

Trước kia nhà con thứ hai, chẳng phải cũng bị áp chế gắt gao đó sao? Sau đó tách hộ, lúc này mới khá hơn.

"Nếu không" Tô Kiến Quốc nghĩ nghĩ: "Nếu không anh tách hộ đi, tách khỏi bọn họ, cuộc sống của anh anh làm chủ, đừng dây dưa chung một chỗ với bọn họ nữa.

Loading...