Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu ấy và Vãn Vãn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu ấy nhìn Văn Văn từ lúc vẫn còn là em bé cần uống sữa mẹ, xem cô bé từng chút từng chút lớn lên, bây giờ đã lên tới chín tuổi, bảo cậu ấy rời đi, sao lời này cũng nói ra miệng cho được?

Chuyện bá chiếm là chưa từng có, cậu ấy cũng không phải không cho Tiêu Luân Đạt đối xử tốt với Vãn Vãn, sao lại yêu cầu cậu ấy rời khỏi Vãn Vãn?

Con nít ấu trĩ, đúng là làm việc mà không chịu động não trước.

Cậu ấy lười so đo với cậu ta, Tiêu Luân Đạt là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, nếu cậu ấy gọi ông cụ một tiếng ông nội, vậy cậu ấy sẽ gánh vác trách nhiệm làm anh trai.

Cho dù Tiêu Luân Đạt không thừa nhận người anh trai này.

“Thực ra anh họ Kiến Hoành cũng có thể ở lại nhà của chúng ta ở thôn Hạ Hà, sau này thằng bé xây nhà xong thì có thể dọn ra ngoài. Lục Tư Hoa nghe câu chuyện xong, đưa ra ý kiến của mình.

Vãn Vãn không nói gì, việc này cô bé cảm thấy bản thân vẫn nên bảo trì trầm mặc thì tốt hơn, dù sao phòng ở trong nhà đó là của mọi người, việc này chỉ có thể bỏ phiếu quyết định mới được.

Ai cũng không thể tự chủ trương.

“Cháu cảm thấy phương pháp của thím rất tốt, nhà phải có người ở mới được, không ở sẽ dễ bị hỏng. Để trống cũng là trống, Kiến Hoành bây giờ không có nhà ở, vừa vặn có thể giúp hai người trông nhà Trình Kiêu suy nghĩ một lúc, chia sẻ suy nghĩ của mình.

Lục Tư Hoa nói: "Thím cũng nghĩ vậy, đây cũng là lý do tại sao thỉnh thoảng bọn thím lại quay về thôn Hạ Hà, là sợ nhà lâu không có người ở mà hỏng hóc. Kiến Hoành ở lại đó thì tốt quá, cách nhà cũ cũng rất xa"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-338.html.]

Vãn Vãn liên tục gật đầu, đúng là lý lẽ này.

Huống chi, cô bé cũng biết, anh họ Kiến Hoành là một người hiểu lý lẽ, phàm là anh ta có chút năng lực, sẽ muốn dọn ra ngoài, tự mình xây nhà. Bây giờ ở thời điểm anh ta khó khăn nhất, có thể vươn tay giúp một tay, trong lòng anh ta sẽ biết ơn cả đời. Trong sách, về sau quan hệ giữa nhà con thứ hai với nhà con cả rất gay gắt, nhưng lúc cần thiết anh ta lại có thể ra tay giúp đỡ nguyên thân một phen, chỉ bằng điểm này thôi, Vãn Vãn đã muốn giúp anh ta rồi.

“Chờ ba con về, chờ anh con về, chúng ta sẽ bàn bạc sau. Trình Kiêu, hôm nay ở lại đây ăn cơm đi, đừng về nữa. Lục Tư Hoa gọi Trình Kiêu.

Trình Kiêu nghĩ nghĩ, cũng không ngượng ngùng từ chối, mà gật đầu đồng ý.

Năm nay cậu ấy lên lớp tám, không giống Kiến Hoành lên cấp ba học ở trong huyện, mỗi ngày cậu ấy đều có thể về nhà. Hôm nay lên huyện để tham gia một hoạt động, đó là hoạt động thi đấu bóng rổ, ngày mai còn phải thi đấu, nên tạm thời ở lại trong huyện.

DTV

Cậu ấy không quen biết ai khác cả, chỉ quen biết nhà Vãn Vãn, tất nhiên sẽ ở lại nhà họ Tô, ở chung một phòng với đám Kiến Quốc, ngủ trên giường Kiến Dân, còn Kiến Dân thì sang phòng Văn Văn.

Cậu ấy cũng nghĩ tới chuyện sau khi tham gia thị đấu xong, ngay trong ngày sẽ quay về thôn Hạ Hà, nhưng buổi tối bọn họ còn cần phải huấn luyện, nên không thể về được. Nhưng quả thật cậu ấy lo lắng cho mẹ mình, bèn nhờ bà nội nhà bên giúp đỡ chăm sóc trông nom mẹ Trình, bây giờ sức khỏe của mẹ Trình càng ngày càng kém.

Thậm chí cậu ấy còn nghĩ tới, sau này không lên trung học phổ thông nữa. Trung học phổ thông phải đi huyện học, đến lúc đó mỗi ngày đều không thể về nhà được, chỉ có thể một tuần về một lần, mẹ phải làm sao bây giờ?

Nhưng mẹ Trình không đồng ý yêu cầu của cậu ấy, cố ý để cho cậu ấy thi trung học phổ thông, không thể bởi vì sức khỏe của chị ấy mà không đi học nữa, ý nghĩ đó nghĩ cũng đừng nên nghĩ.

Loading...