Quả nhiên sau khi ba con Tô Cần trở về, nghe được kết quả chuyện của Tô Kiến Hoành, đều trầm mặc.
Tuy Kiến Hoành tách hộ, nhưng lại phải trả một cái giá thê thảm khi ra khỏi nhà, thật sự là làm cho người ta không ngờ tới. Vốn bọn họ cho rằng, dù thế nào, nhà bác cả cũng sẽ để lại cho anh ta một chút lương thực để sống qua ngày, không ngờ một hạt gạo cũng không chia cho anh ta.
“Để Kiến Hoành tới nhà ở đi, cũng đừng về thôn Hạ Hà nữa, trong nhà chỉ thêm một đôi đũa, chúng ta còn nuôi nổi. Đợi đến khi thằng bé tốt nghiệp trung học rồi lại nói sau. Tô Cần thở dài một tiếng, quyết định.
Cháu trai của anh ấy, dù rằng nhà họ đã cắt đứt quan hệ với nhà bác cả, nhưng đứa cháu trai này là đứa bé ngoan.
Dẫu cho trước kia còn chưa tách hộ, Kiến Hoành có gấu thế nào, thì cũng không hại tới nhà họ, thằng bé cũng chỉ vì mấy miếng ăn mà hành xử sai thôi. Đó là trẻ con, dù thế nào, cũng có thể tha thứ.
Kiến Hoành cũng không phải là người không biết tri ơn.
Tô Kiến Quốc nói: "Việc này con đồng ý, nhưng chuyện có về thôn Hạ Hà nữa hay không, cái này phải do anh Kiến Hoành tự mình quyết định. Trở về thôn Hạ Hà, nhà ở bên kia, chúng ta cũng có thể cho anh ấy ở." Là người làm chủ tương lai của nhà con trai thứ hai, ý kiến của Kiến Quốc, tuyệt đối là mấu chốt.
Cuối cùng tất cả mọi người của nhà con trai thứ hai nhất trí đồng ý, toàn phiếu thông qua.
“Đáng thương cho anh Kiến Hoành, lại bị trắng tay tách hộ, ngay cả lương thực cũng không chia cho anh ấy. Sao nhà bác cả lại tàn nhẫn như thế, anh Kiến Hoành là con của bọn họ mà” Tô Kiến Dân thở dài.
Thật sự là quá đáng thương, so với lúc bọn họ tách hộ còn thảm hơn. Lúc trước ít nhất bọn họ còn được chia tiền chia lương thực, lúc ấy cũng có phòng ở, nhưng anh Kiến Hoành lại không có gì cả, đã bị đuổi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-339.html.]
Tô Kiến Quốc lại nói: "Lúc trước anh Kiến Hoành đã nghĩ tới khả năng này, hơn nữa còn là dự tính xấu nhất. Như vậy cũng tốt, trắng tay rời hộ, về sau cho dù anh Kiến Hoành không cho ba mẹ anh ấy tiền dưỡng lão, cũng sẽ không ai nói gì. Nếu như anh họ Kiến Hoành có thể tàn nhẫn hơn một chút, cắt đứt quan hệ với bên kia, vậy thì càng không cần quan tâm bọn họ."
DTV
Vãn Vãn nhịn không được nhìn thoáng qua anh cả, phát hiện anh cả của bây giờ đúng là càng ngày càng tinh, những chuyện có thể nghĩ đến, anh ấy sớm đã nghĩ đến. Một chiêu này của anh họ Kiến Hoành, có phải là bút tích của anh cả không, ai cũng không biết.
Cô bé đoán, hẳn là anh cả đưa chủ ý cho anh họ Kiến Hoành. Anh họ là người có dũng, nhưng mưu lược lại kém một chút, dễ bị người ta tính kế, nhất là bây giờ Tô Vũ Đình đã lớn, tính kế anh họ Kiến Hoành rất chuẩn. Nhất định là anh cả cho anh ta chủ ý, nếu không sẽ không thuận lợi như vậy.
Nghe nói anh họ Kiến Hoành còn từng đánh nhau với nhà bác cả, chẳng qua người bị đánh là anh họ Kiến Hoành, mà không phải bất cứ người nào trong nhà bác cả.
Anh họ Kiến Hoành không ra tay.
Lúc trước còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bây giờ nghe anh cả nhắc tới có thể đoạn tuyệt quan hệ, đột nhiên cô bé suy nghĩ cẩn thận lại.
Chuyện đánh nhau rồi bị đánh này, có phải cũng là chủ ý anh cả đưa ra hay không? Khổ nhục kế này có thể giúp anh họ Kiến Hoành chiếm được sự đồng tình của rất nhiều người, đạt được thứ anh ta muốn.
Lúc Vãn Vãn nhìn qua, tầm mắt bị Tô Kiến Quốc bắt được, anh ấy chớp chớp mắt với cô bé, khóe miệng cong lên.
Bỗng Vãn Vãn hiểu ra.
Quả nhiên anh cả không hổ là anh cả, quả nhiên rất tinh, cảm giác càng ngày anh cả càng khôn khéo, thậm chí chú ba cũng không sáng bằng anh cả.
Chú Ba là một người ưu tiên lợi ích, chuyện có lợi ích chú ấy mới làm, anh cả so với chú ấy, thông minh không kém chú ấy, nhưng tình người lại đầy đủ hơn chú ấy.