Anh cả đã hai mươi tuổi, đã sớm thể hiện ra sự thành thục của anh ấy, không còn là đứa trẻ ngày trước muốn bảo vệ cái nhà này nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ, có tâm không có lực nữa.
“Anh em các con nhất định phải tương thân tương ái, không nên giống thế hệ ba mẹ, tính kế lẫn nhau, cuối cùng tình cảm anh em càng ngày càng nhạt, cuối cùng đoạn tuyệt quan hệ.” Tô Cần cảm thán.
Tình cảm anh em, nếu có thể tốt thì cố gắng tốt hết sức, có cái gì tốt hơn tình cảm anh em chứ? Anh em tính kế lẫn nhau, đây là điều khiến người ta đau lòng nhất. Vận mệnh của anh ấy không tốt, anh cả tham lam, chú ba lại nhìn không thấu, anh ấy không hy vọng mấy anh em Kiến Quốc cũng bước lên con đường cũ của bọn họ.
Tô Kiến Quốc nói: "Ba, ba yên tâm, chỉ cần có con ở đây, sẽ không có chuyện anh em tương tàn. Ai dám tính kế, con sẽ đánh người đó. Kiến Binh, Kiến Dân, hai đứa có nghe chưa, nắm đ.ấ.m của anh cả cứng lắm đấy"
Kiến Binh/Kiến Binh gật đầu, từ nhỏ đã nghe theo anh cả như thiên lỗi sai đâu đánh đó. Lời anh cả nói, đó chính là chân lý, bởi vì bọn họ biết, anh cả sẽ không hại bọn họ.
“Còn nữa, về sau cho dù là cưới vợ, cũng không cho phép làm ra chuyện tổn thương lẫn nhau, không thể bắt nạt Vãn Vãn, hiểu chưa?" Tô Kiến Quốc nói tiếp.
Kiến Binh Kiến Dân lại gật đầu, cảm thấy lời của anh cả rất có đạo lý, nên là như vậy.
Kiến Dân còn nhỏ, chưa nghĩ tới chuyện cưới vợ, nhưng Tô Kiến Binh đã mười tám tuổi, tự nhiên biết vợ đại biểu cho cái gì. Sau này anh ấy cưới vợ, nhất định sẽ quan sát thật kỹ rồi mới cưới, sẽ không tùy tiện cưới ai vào nhà.
Tô Cần nói: "Ngày mai Kiến Hoành qua đây, ba cũng sẽ nói với nó, giữa anh em, không nên tổn thương lẫn nhau, mấy anh em các con sau này đều phải đi ra ngoài, sẽ không giống như thế hệ bọn ba, cả đời làm Ổ ở thôn Hạ Hà. Ở bên ngoài, nhiều anh em sẽ không bị người ta bắt nạt, chỉ cần các con đồng lòng, không có chuyện gì không làm được.
Mấy anh em Tô Kiến Quốc liên tục gật đầu, cảm thấy lời này của ba quá đúng.
Sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ổ ở thôn Hạ Hà, ít nhất cũng sẽ sinh hoạt ở trong huyện thành, cho dù là Kiến Hoành, bọn họ cũng nghĩ nhất định anh ta sẽ bay ra khỏi thôn. Sau này nếu quả thật khôi phục kỳ thi đại học, như vậy về sau bọn họ đều là người phải học đại học, khởi điểm tương lai khẳng định là cao hơn so với thế hệ của ba.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-340.html.]
Anh em đoàn kết, đi ra ngoài còn sợ người khác bắt nạt sao?
Trình Kiêu vô cùng hâm mộ nhìn đám người Tô Kiến Quốc, bọn họ nhiều anh em, không giống cậu ấy chỉ có một mình. Trước kia còn có một em gái, bây giờ ngay cả em gái cũng mất, chỉ còn lại có một mình cậu ấy cô độc.
Chỉ còn mỗi mẹ ở bên cậu ấy, nhưng bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt, cậu ấy có chút hoảng.
Đúng rồi, còn có một ông cụ Tiêu, đối xử với cậu ấy như cháu ruột. Đáng tiếc ông ấy cũng nhận được thông báo, lập tức phải quay về. Sở dĩ bây giờ ông cụ còn chưa về, cũng là bởi vì có rất nhiều thủ tục phải làm, tạm thời còn chưa làm xong.
Trước kia còn có sư phụ Thạch ở cùng cậu ấy, nhưng sau rồi sư phụ lại rời đi.
Hiện tại ông cụ Tiêu còn chưa trở về, còn có thể ở bên cạnh nhiều hơn chút ít, nhưng cậu ấy biết sớm muộn gì ông cụ cũng phải trở về, sau này thật sự chỉ còn lại cậu ấy và mẹ.
Không đúng, còn có Vãn Vãn.
“Trình Kiêu, tới đây, dùng bữa. Lục Tư Hoa thấy Trình Kiêu vẫn đang ngẩn người, cho rằng cậu ấy không tiện dùng bữa, vội vàng gắp thức ăn cho cậu ấy.
Trình Kiêu mỉm cười trở lại, trong lòng ấm áp nói không nên lời, cậu ấy nói: "Cảm ơn thím, cháu sẽ tự gắp." Đũa khẽ động, gắp cho Vãn Vãn một đũa thức ǎn.
Đến lượt Vãn Vãn cảm ơn.