Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:08:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ngày, thôn Hạ Hà lại một lần nữa hoan nghênh một nhân vật lớn, lái xe con đi tới, ngay tức khắc người xung quanh đã vây kín.

Khi chiếc xe chạy tới, dân thôn Hạ Hà đều sôi nổi.

Gần đây, luôn có ô tô đến, từ lúc ông Thạch bị đón đi, sau đó là ông cụ Tiêu bị đón đi, bây giờ lại có ô tô đến, ánh mắt của mọi người đều hướng tới giáo sư Lý.

Đây là muốn đón giáo sư Lý đi sao?

Nghĩ lại cũng có khả năng, dù sao giáo sư Lý không phải là nông dân bản địa ở thôn Hạ Hà, ông ta là từ trường đại học tỉnh đến, là giáo sư đại học, bây giờ được mời trở về, điều này không phải là một chuyện rất bình thường sao?

Ông Sơn bí thư chi bộ và đội trưởng Đại Minh hai người họ ở cạnh những nhân vật lớn đó, đó là lãnh đạo từ tỉnh đến, nghe nói là lãnh đạo lớn của sở giáo dục tỉnh, còn lớn hơn cả huyện trưởng.

Ông Sơn bí thư chi bộ có thể gặp bao nhiêu lãnh đạo? Quan chức lớn nhất mà ông ấy từng gặp, đó là bí thư huyện ủy, còn là vì khi ấy cấp trên đến đón ông Thạch và ông nội Tiêu, huyện trưởng và bí thư cùng đến.

Lần này, huyện trưởng vẫn ở cạnh lãnh đạo lớn, còn kèm theo nụ cười.

Trong lòng mãn nguyện rồi, thôn Hạ Hà không lớn, lại đón ba nhân vật lớn ở đây. Ông ấy và Đại Minh hai người cũng thông minh khôn khéo, không làm khó ba người, sau khi tranh đấu sẽ luôn đến chuồng bò an ủi họ, còn mang đến những thứ ăn được dùng được.

Ông nội Tiêu biết họ cũng khá khó xử, sẽ không thù hằn họ.

Lúc này, giáo sư Lý lại rất bình tĩnh chờ đợi, như thế những chiếc xe đó không liên quan gì đến ông ta vậy.

Tổng cộng có hai chiếc xe tới, trên xe một vài người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-347.html.]

Một người trong số đó nói: “Xin hỏi là giáo sư Lý phải không?"

Giáo sư Lý lúc này ăn mặc như lão nông, trên người mặc một quần áo lao động màu xám, trên quần áo còn có miếng vá, trên tay áo và ống quần có bùn, trên tay còn cầm cuốc, đang vác nó trên vai.

Cứ vậy mà đứng trước mặt những người này, quần áo họ mặc quá sạch sẽ, trên người lại có sự sang trọng của phần tử trí thức, so với giáo sư Lý cảm thấy là có sự ngăn cách.

Ông ta hỏi: “Đúng vậy, mấy người là...?"

Một người trong số họ cúi đầu chào giáo sư Lý: “Chào ngài giáo sư Lý, tôi là người của sở giáo dục tỉnh, cấp trên gửi thông báo, bảo ngài đến Bắc Kinh họp, ngài thấy sao?"

Giáo sư Lý chỉ nhàn nhạt nhìn họ một cái, lắc đầu: “Tôi bây giờ là nhân viên bị điều về thôn, tôi có lỗi, tôi muốn cải tạo. Tôi đến Bắc Kinh cái gì, họp cái gì? Mấy người trở về đi"

Đối với những lời nói về việc đến Bắc Kinh họp, ông ta khịt mũi khinh bỉ, hoàn toàn không tin.

Năm đó khi ông ta bị đánh xuống, trên người gánh tội danh nghiêm trọng, lúc đó ông ta nghĩ rằng bản thân xong đời rồi. Sau này dưới sự điều hành của người quen, mới có thể giữ được cái mạng này.

Cũng là may mắn của ông ta, bị điều đến thôn Hạ Hà, cán bộ của thôn Hạ Hà đều là người tốt, không có áp lực gì đối với ông ta. Dân trong thôn cũng không tiến hành đấu tranh với ông ta, chỉ là hành động như thường lệ.

Ông ta không cảm nhận được bất cứ tổn hại nào.

DTV

Nhưng lúc bị điều xuống, tổn thương đã hình thành, ông ta cũng sợ, lỡ như quay trở về, lại bị công kích một lần nữa thì phải làm sao? Nghĩ lại, vẫn là ở thôn này đi, còn có thể dạy học sinh của mình, hai đứa học sinh ông ta đều rất hài lòng.

Vãn Vãn thông minh, tiến bộ vô cùng nhanh, ông ta trước giờ chưa từng thấy học sinh nào tiến bộ nhanh như vậy. Tô Kiến Dân cũng không tệ, tuy thiên phú không bằng Vãn Vãn, nhưng cậu bé chịu khó, rất nỗ lực, đổi mới không đủ nhưng bảo thủ có thừa, thế là đủ rồi.

Loading...