Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:08:26
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tô Tảo Tảo, chị thật sự coi khác chị mấy cân mấy lạng ? chỉ lười thôi, lười so đo với chị. Coi như là thằng hề múa loạn thôi." Văn Vãn thật sự tức giận chút nào.

Đối với một sống , lợi dụng tri thức của kiếp , tranh đoạt với học sinh khác, thật gì đáng để khoe khoang cả.

Nếu như thể, cô bé cũng thể .

Chẳng qua cô bé cảm thấy, cùng học với các bạn cùng trang lứa ở trường, chậm rãi lớn lên cũng chính là một niềm vui. Tuổi thơ nên cuộc sống tuổi thơ, gánh chịu áp lực quá mức, lớn lên còn thời gian nhẹ nhõm gì chứ? Có gánh chịu áp lực càng lớn, tranh đoạt với những tinh trong xã hội ?

Còn bằng hưởng thụ cuộc sống cho , nên gì trong niên kỷ nào thì cứ như .

Kiếp , cô bé nhất chính là cuộc sống như , đáng tiếc thể của cô bé , chỉ thể trơ mắt những khác học, chơi đùa, mà cô bé chỉ thể một mực ở trong phòng bệnh, ngay cả học cũng chỉ thể mời về nhà dạy, cũng loại khí học tập .

Hiện tại cô bé xuyên trong thế giới , một thể khoẻ mạnh, cuối cùng thể đùa giỡn, học cùng đám bạn, cuộc sống như , cô bé thể để mất ?

Mỗi ý nghĩ khác , cuộc sống mong cũng giống.

Tô Vũ Đình trở nên nổi bật, giẫm khác lòng bàn chân của cô , để cô .

Đợi đến khi Vãn Vãn chậm rãi hưởng thụ cuộc sống xong, cũng thể học Đại học nhất, tìm công việc xong, thậm chí tương lai , đây hơn ?

Thành tựu tương lai, hẳn chênh lệch gì so với Tô Vũ Đình.

"Nói cho em, năm nay chị thể lên trung học, chậm nhất là sang năm, chị thể thi Đại học."

Tô Vũ Đình vẫn luôn cảm thấy, Vãn Vãn là một đứa ngốc, thể hơn sống hai đời như cô .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-354.html.]

Khoá 77 thi Đại học, cô lẽ kịp, khoá 78 thi Đại học, cô nhất định lên. Cô đầu tiên của thôn Hạ Hà, đầu tiên của huyện Nghệ An, thậm chí là đầu tiên của thành phố Minh Cô lưu phương muôn đời, trở thành mà ai nhắc tên thì sẽ dựng ngón tay lên.

để nhà chú hai chú ba xem, Tô Vũ Đình phúc tinh .

đánh mặt của tất cả , cho tất cả - một tương lai đỉnh cao xuống.

Đặc biệt là Tô Vãn Vãn, còn Trình Kiêu !

Rõ ràng cô lấy lòng như , Trình Kiêu chính là nguyện ý để ý đến cô , ngay cả con mắt cũng nguyện ý liếc một cái, dựa cái gì?

Muốn mặc kệ thế giới nào cô đều nhằm Trình Kiêu, dù là kiếp nghèo đến mức leng keng, cô đều từng nhắm , tại đối đãi với cô như ?

Trong lòng chút cam tâm, luôn luôn quỳ váy xoè của cô .

Nếu như Trình Kiêu tâm lý của cô , khẳng định sẽ tặng cô một câu: Lại mơ giữa ban ngày!

Vãn Vãn gật đầu: "Tin chứ, dù là năm nay chị tham gia thi Đại học, cũng tin. Chẳng qua..." cô bé xích gần Tô Vũ Đình: "Tô Tảo Tảo, chị coi tất cả đều là kẻ ngốc ?"

"Em ý gì?" Tô Vũ Đình dựng lông mày lên.

DTV

Vãn Vãn sẽ khôi phục thi Đại học? Cô bé...

Tô Vũ Đình dùng ánh mắt nghi ngờ về phía cô bé, chẳng lẽ cô bé cũng sống ? Trong lòng nhất thời cảnh giác.

Vãn Vãn : "Bây giờ khôi phục thi Đại học, chị sắp khôi phục, chị thật sự coi là kẻ ngốc ? Chị tin ở chỗ nào?"

Loading...