Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:10:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ta làm sao lại sinh ra thứ như vậy chứ? Không mang đến chuyện gì tốt cho nhà coi như xong, làm sao lại gây chuyện?

Giờ khắc này, bà ta hối hận rồi.

DTV

Bí thư chi bộ Sơn Thúc trầm giọng hỏi cô ta: "Đây là có chuyện gì? Đồ của ông ta vì sao lại có trên người cháu?"

Tô Vũ Đình á khẩu không trả lời được, cô ta làm sao biết chuyện gì đang xảy ra?

Cô ta rõ ràng.

"Ông Sơn Thúc, cháu không biết, là bọn họ vu oan cho cháu,... Đúng, chính là bọn họ vu oan. Cố ý cầm gì đó rồi nhét vào trong lồng n.g.ự.c của cháu, sau đó để một con ch.ó ra xác nhận cháu. Đây coi là chuyện gì chứ?" Tô Vũ Đình phủ nhận.

Việc này, tuyệt đối không thể nhận, nếu không cả đời này của cô ta đều xong rồi.

Tô Vãn Vãn nói: "Chúng cháu bắt được Liễu Đại Phú trong căn phòng phía sau núi, lúc ấy mặc dù chị ta không có ở đó, nhưng..."

Lúc Tô Vũ Đình nghe được Vãn Vãn nói "Không có ở đó", còn thở dài một hơi, đang định nói chuyện, liền nghe thấy một câu "nhưng" kia của Vãn Vãn, tâm lại níu chặt.

Vãn Vãn đương nhiên sẽ không nói lúc bọn họ bắt được Liễu Đại Phú, Tô Vũ Đình cũng ở đó, vậy người ta sẽ nói sao không bắt lấy tại chỗ? Lúc ấy Trình Kiêu đi theo dõi, cũng chỉ có một mình anh, coi như bắt được Tô Vũ Đình cũng sẽ phủ nhận, cô ta quá giảo hoạt. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không nguyện ý đánh rắn động cỏ.

Nhưng sau đó Tô Vũ Đình vẫn luôn không tiếp xúc với Liễu Đại Phú này, bọn họ muốn dẫn người đến bắt cũng không làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-370.html.]

Tô Vãn Vãn nói: “Lúc ấy chúng cháu đến, chị ta vừa đi, trên mặt đất khẳng định còn lưu lại mùi của chị ta. Ông Sơn Thúc, ông mang chó trong làng đến, để bọn chúng ngửi mùi trên người Tô Tảo Tảo, sau đó ngửi mùi bên kia, liền có thể phát hiện. Mũi chó là linh nhất, không có cái gì có thể thoát khỏi mũi của bọn nó. Còn có Tia Chớp nhà cháu và Báo Săn nhà anh Trình Kiêu không tham dự hành động lần này”.

Sắc mặt Tô Vũ Đình hoàn toàn thay đổi.

Cô ta đương nhiên biết, mũi chó linh như thế nào. Cô ta cũng không biết, lúc đó có để lại thứ gì ở hiện trường hay không.

"Không cần phiền phức như vậy" Liễu Đại Phú kia đột nhiên nói: "Trên người của tôi có chứng cứ."

Tô Vũ Đình trợn mắt hốc mồm, Liễu Đại Phú này xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại cắn cô ta?

"Tôi tự động giao phó, có thể xử lý nhẹ hay không?" Liễu Đại Phú nói: "Tôi xin chính phủ khoan dung xử lý."

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Có xử lý khoan dung hay không, tôi cũng không rõ, việc này đến để chính phủ lên tiếng, chúng tôi chỉ cần giao ông cho cục công an là được rồi. Các người thông đồng thế nào, hãm hại Vãn Vãn nhà người ta ra sao? Nói rõ cho tôi.”

Liễu Đại Phú nói: "Lúc ấy là cô hé này đột nhiên tới tìm tôi, nói muốn trả thù em họ của cô ta, tôi còn khuyên cô ta, để cô ta thu tay lại, nhưng cô ta không nguyện ý".

"Ông nói láo! Rõ ràng chính là ông đột nhiên tìm tôi, tôi cũng không nhận ra ông. Người như ông làm sao lại vậy!" Tô Vũ Đình thật sự sắp tức điên rồi, người đàn ông này làm sao lại cắn người linh tinh?

"Rõ ràng chính cô nói cô hận em họ mình, cướp đi tất cả của cô, cô muốn trả thù cô ấy. Tôi không thù không oán gì với cô ấy, làm sao phải hại cô ấy?" Liễu Đại Phú đẩy trách nhiệm đến mức không còn một mảnh: "Mặc dù trước kia tôi làm sai chuyện, nhưng tôi đã cải tà quy chính, tôi đã không tiếp tục hại người nữa. Nếu không phải cô bé này đến tìm tôi, tôi làm sao lại đi hại một cô bé khác chứ? Tôi cũng không quen cô bé này!"

"Ông còn nói láo!" Tô Vũ Đình tức điên lên: "Rõ ràng ông nói ông có thù với một nhà của Tô Cần, cha nợ con trả, ông muốn trả thù!"

Loading...