Sự xuất hiện của giáo sư Lý khiến tất cả người dân trong thôn ủy hết sức kinh ngạc.
Thân phận hiện tại của giáo sư Lý, mặc dù còn chưa tháo mũ xuống, nhưng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở về tỉnh thành. Dù cho bí thư Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh có đắc tội với bất kỳ ai cũng không đắc tội với giáo sư Lý.
Hơn nữa giáo sư Lý cũng nói rằng ông ta đã viết thư cho ông cụ Tiêu rồi. Ông cụ Tiêu là ai chứ? Đó là một nhà lãnh đạo vĩ đại, đến ngay cả bí thư Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh càng không dám đắc tội với ông ta.
Huống gì Tô Vũ Đình thật sự đã phạm phải tội ác tày trời.
Tuyên truyền mê tín dị đoan, còn thông đồng làm bậy với những người thuộc giáo phái.
Nếu không phải vì thấy cô ấy đã bị bắt, rất nhiều thôn dân ở thôn Hạ Hà sẽ phải gánh chịu hậu quả, bí thư Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh cũng không muốn bảo vệ cô ấy.
Lúc trước còn có thể bảo vệ được, hiện tại e là bảo vệ không nổi.
Bất cứ thứ gì liên quan đến giáo phái thì ai cũng không bảo vệ được. Nếu trong phút chốc bảo vệ nhau, sau này cấp trên điều tra rõ ra thì thôn Hạ Hà này phải làm sao?
Bí thư Viễn Sơn nói: “Hãy để dân quân áp giải hai người này và đem họ đến cục cảnh sát ngay trong đêm đi"
Đây là một việc lớn, ông ấy không dám qua loa, cũng không dám để dân làng bình thường áp giải đi, dân quân của dân làng đã xuất hiện, đích thân đem người đến cục cảnh sát.
Tô Vũ Đình ngay lập tức hiểu rằng cô ta lại không phải là Liễu Đại Phú. Bởi vì trước đó Liễu Đại Phú đã từng bị bắt, lần này lại bị bắt tiếp cũng không có vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-372.html.]
Cô ta thì khác, nếu cô ta bị bắt, vậy thì cuộc sống của cô ta coi như tiêu rồi. Đừng nói đến cuộc sống của người thường, ngay cả cuộc sống bình thường ở mức thấp nhất cũng không còn nữa.
Càng đừng nói đến chuyện đi học, có thể sống được đã là tốt lắm rồi. Nếu đó chỉ đơn giản là sự mê tín thôi thì đã chả có gì rồi nhưng người đạo sĩ đó hóa ra lại là một người giáo phái.
Tiêu rồi tiêu rồi.
Tô Vãn Vãn bình tĩnh nhìn vẻ mặt Tô Vũ Đình, cô bé biết trong lòng Tô Vũ Đình đang tính toán làm thế nào để thoát khỏi nguy hiểm.
Cô bé cũng không ngờ rằng lần này lại ra đòn mạnh như vậy.
Lúc đầu chỉ nghĩ cùng lắm nó chỉ được coi là mê tín dị đoan bình thường, cùng lắm là nâng lên thành cuộc trao đổi, nhưng người ta có thể lấp l.i.ế.m hoặc phủ nhận. Giờ thì tốt rồi, tên Liễu Đại Phú đó vậy mà trước kia còn có tiền án, hơn nữa còn là một người có tiền án lớn.
Nhưng cô bé thật sự không muốn bỏ qua cho Tô Tảo Tảo. Hết lần này đến lần khác, dưới sự ngược đãi và chèn ép nhỏ nhen của đối phương. Cô bé luôn muốn rằng nước sống sẽ không phạm nước giếng, nhưng lần sau lại càng quá đáng hơn lần trước.
Trộm gà không được còn mất nắm thóc, cái đạo lý này cô bé hiểu.
DTV
Đến cả anh họ Kiến Hoành cũng đã từ bỏ cô em gái này, không có ý định xen vào những chuyện của cô ta. Những gì Tô Vũ Đình đã làm, cả thế giới đều không thể chịu đựng được.
“Các người không thể bắt tôi! Tôi thật sự không hề biết người này là người của giáo phái, tôi cũng là bị lừa gạt thôi. Ông nội Sơn, cháu còn nhỏ, cháu không hiểu chuyện, cháu xin ông, thả cháu đi, thả cháu đi đi, sau này cháu không dám nữa, không bao giờ dám nữa."
Lưu Chiêu Đệ cũng nói: “Ông Sơn Thúc, Tảo Tảo của chúng ta vẫn còn nhỏ. Con bé mới có chín tuổi, biết cái gì đâu? Chỉ là con bé bị tên Liễu Đại Phú này lừa gạt. Chúng ta dù gì cũng là người cùng một tổ tiên, nếu Tảo Tảo bị bắt rồi, cả dân làng chúng ta ai không phải là họ hàng thân thích chứ?"
Bí thư Viễn Sơn tối sầm mặt lại.